Chương 23

Trần Lục nghe xong liền giơ ngón tay cái lên, bái phục:

"Tạ phu nhân không đánh chết ngươi sao?"

Tạ Sĩ Châu hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt, hắn huýt sáo một cái, cười đầy đắc ý:

"Đừng nhìn cha ta có nhiều con trai như vậy, nhưng người được lão thái thái yêu chiều nhất chỉ có một mình ta thôi! Có bà che chở, ngươi nói xem ai dám động đến ta?"

Về khoản này, Trần Lục chịu thua.

Hắn tuy cũng là con cưng trong nhà, nhưng trên đầu vẫn còn hai vị ca ca tài giỏi. Nếu Tạ Sĩ Châu gây họa, cha hắn muốn đánh hắn thì cũng chỉ có thể nén giận. Nhưng nếu là hắn mà gây họa, cả nhà chỉ biết lắc đầu nói: "Đáng đời!" rồi bảo hắn "Học theo ca ca đi!".

"Thật hâm mộ ngươi..."

"Hâm mộ cái gì? Ta bày cách cho ngươi đấy, ngươi cứ học ta đi. Chỉ cần biểu muội ngươi bị ép ở lại vài ngày, ai còn nhắc chuyện gả nàng cho ngươi nữa? Nàng khóc đến chảy máu mắt luôn ấy chứ!"

Trần Lục ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy kế này quá nguy hiểm. Cho dù có thành công đuổi được biểu muội, hắn cũng khó mà thoát khỏi sự trừng phạt của gia đình. Nếu làm không khéo, phụ mẫu hắn sẽ trực tiếp hạ lệnh bắt hắn cưới vợ trong vòng một năm, lại ép theo học buôn bán, chẳng phải còn thảm hơn sao?

"Thôi thôi, ngươi đừng bày mưu cho ta nữa. Ta vẫn nên ngoan ngoãn hầu hạ cho tốt, rồi nghĩ cách mời người đi sớm mới là thượng sách."

May mà Đường Húc còn nhớ nhiệm vụ của mình. Thấy hai vị công tử tán dóc đủ rồi, hắn liền chen vào:

"Đáng tiếc Lục thiếu gia bận rộn, vậy Tam thiếu có thể nể mặt nhận lời không?"

Tạ Sĩ Châu không vội đáp, suy nghĩ một lát rồi hỏi:

"Ngày nào vậy?"

"Mười tháng mười bảy."

"Được thôi, ngươi đã đích thân mời, thiếu gia ta cũng nên nể mặt, đến nhà ngươi ngồi một chút vậy."

Trần Lục vắt chéo chân, hừ một tiếng:

"Ta nhớ không lầm thì tỷ tỷ của Đường Húc là một mỹ nhân? Nghe nói Hứa lão nhị vì mê nàng mà còn từ chối cả mối hôn sự gia đình sắp đặt, khiến Hứa Hồng Lượng giận đến mức đuổi hắn ra khỏi cửa?"

Hứa gia trong mắt người bình thường có lẽ rất giàu có, nhưng đối với Tạ Tam, Trần Lục mà nói chẳng là gì cả. Tạ Tam thậm chí còn chưa từng nghe đến tên họ này, bởi hắn xưa nay không quan tâm đến đám người phía dưới. Giờ nghe Trần Lục nhắc đến, hắn mới hỏi:

"Ngươi biết cả chuyện này cơ à? Đúng là còn nhanh nhạy hơn mấy bà tám ngoài phố nữa đấy."

"Ta đâu có rảnh mà đi hóng chuyện. Chẳng qua hôm trước ta kể với mẫu thân về Đường Húc, bà hỏi nhà ai, ta vừa nói ra liền bị nhắc ngay đến chuyện này."

Tạ Sĩ Châu nghe xong lại thấy hứng thú, quay sang hỏi Đường Húc:

"Tỷ tỷ ngươi thật sự đẹp đến vậy sao?"

Đường Húc tuy tính tình cà lơ phất phơ, nhưng dù thế nào cũng không dám đem thân tỷ tỷ ra đùa giỡn. Hắn cười trừ, lảng sang chuyện khác:

"Mọi người đều nói Tam thiếu gia không gần nữ sắc..."

"Hiểu lầm! Đại hiểu lầm!" Trần Lục lập tức xen vào, cười nói:

"Tạ Tam thiếu đâu phải không gần nữ sắc, chẳng qua ngại mấy cô nương đó còn kém xa hắn. Ngươi quên à? Người ta từng tuyên bố rằng cưới vợ xấu chẳng thà soi gương tự ngắm mình còn hơn!"

Đàn ông bình thường không thích bị khen đẹp, nhưng Tạ Sĩ Châu thì khác. Hắn có gương mặt tựa như tiên đồng, vóc người cao ráo, càng lớn càng phong lưu phóng khoáng, dù nhìn ngang nhìn dọc đều là một vị công tử tuấn tú. Hắn có thể đào hoa, có thể phong lưu, nhưng yêu cầu chọn vợ lại cực cao—đầu tiên phải đẹp, thứ hai là phải đẹp hơn hắn.

Người khác khuyên hắn chọn vợ hiền lương, giỏi quản gia, hắn chỉ cười nhạt:

"Tạ gia có một đống nha hoàn, nha hoàn có ma ma trông, ma ma lại nghe quản gia chỉ đạo. Ta đây cần gì phải phiền đến chính thất?"

Có người bảo nên lấy vợ tri thư đạt lý, hắn liền phản bác ngay: