Chương 16

Như vậy, dù Đại ca có mở ra, nhìn thấy cũng chỉ toàn là rơm.

Khi Đường Xuân Mai không còn chút hy vọng nào, trượng phu ướt như chuột lột của thị từ từ lấy từng món trong gùi ra.

Tô Tam Mộc đặt số bạc còn lại bảy lượng tám tiền vào tay thê tử. “Giá gạo tăng rồi, nhưng nàng hãy tin ta, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng và các con.”

Đường Xuân Mai ôm mặt khóc. Đây là lần đầu tiên thị lấy bạc ra mà nhận lại được sự quan tâm từ trượng phu.

[Phụ thân đã tiến bộ, cũng không phải hoàn toàn hết thuốc chữa.]

[Đã đưa bạc cho nương, thì không được lấy lại đâu đấy.]

Tô Thiên Dư lần đầu tiên thấy phụ thân ngốc nhìn có chút thuận mắt.

Tô Tam Mộc được con gái khen ngợi, nét mặt không giấu được vẻ vui mừng.

“Cha bọn trẻ, phu thê một lòng thì ngày tháng mới tốt đẹp hơn. Quyển sách đó bán mười lượng là quá rẻ. Sau này nhà chúng ta khấm khá rồi, ta sẽ mua lại cho chàng.” Đường Xuân Mai thấy tia hy vọng, tất nhiên sẵn lòng khen trượng phu.

Tô Tam Mộc ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn kể lại chuyện đã đưa mười lượng bạc cho phụ thân. “Nương và Đại ca, Kim Bảo bị xương cá mắc nghẹn rất nặng, phụ thân phải đi mời đại phu...”

“Xuân Mai, đó là phụ mẫu và đại ca của ta, ta không thể không quan tâm. Nhưng nàng yên tâm, sau này ta cũng sẽ đặt gia đình nhỏ lên hàng đầu.”

Nói xong, y vô thức cẩn thận nhìn con gái.

Quả nhiên, con gái mím môi bĩu ra, còn tặng cho y một cái trợn mắt lớn. Chỉ tiếc mắt của trẻ sơ sinh không biểu hiện rõ ràng.

“Cha bọn trẻ, ta tin chàng! Chàng là chỗ dựa của mẹ con ta. Dư Nhi, của hồi môn của con sau này đều phải trông vào phụ thân.” Đường Xuân Mai bế con gái lên, cùng nhìn về phía Tô Tam Mộc.

Thị không còn là người phụ nữ cam chịu ngày xưa, giờ đây vừa biết cứng rắn vừa biết mềm mỏng.

Khi mới thành thân, thị cũng dịu dàng như vậy. Nhưng sau nhiều lần thất vọng, thị trở nên chai lì.

“Đúng vậy, phụ thân phải để dành của hồi môn cho Dư Nhi, cũng phải chuẩn bị sính lễ cho các ca ca nữa.” Dưới ánh mắt thê tử và con gái, Tô Tam Mộc chủ động nhận lấy trách nhiệm.

Con người y, ưu điểm và khuyết điểm đều rõ ràng.

Đường Xuân Mai bảo con trai lớn đi hầm gà nấu canh, sau đó đưa con gái cho trượng phu bế.

Thị uống nước đường đỏ, ăn một miếng bánh ngọt, lần đầu tiên trong ba mươi năm cuộc đời nếm được vị ngọt.