Chương 7: Vụ án gϊếŧ người vì tình (6)

Cô kiên nhẫn ngồi nặn tượng bột thêm hai tiếng nữa để giảm bớt "mức độ biếи ŧɦái" của mình, vừa nặn vừa trầm tư, vô thức nặn thành hình một người phụ nữ trung niên đang nằm trên đất, với cục bột màu đỏ trên mặt tạo ra một cảnh tượng máu thịt be bét.

Máu thịt be bét.

Cô nén lại trái tim đang đập nhanh, lại nhớ đến gương mặt bị đập đến tắt thở trong mơ.

Dượng Hà Kiến Minh đột ngột gõ cửa, khiến cô giật nảy mình, suýt chút nữa đã đè bẹp nửa khuôn mặt của bức tượng bột, lưng cũng toát mồ hôi.

"Ăn cơm thôi..." Hà Kiến Minh không nhận ra sự khác thường của cô, ánh mắt rơi xuống bức tượng bột: "Đây là cái thìa à? Thìa múc dưa hấu màu đỏ? Dễ thương ghê."

Vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của Đàm Gia nứt ra một kẽ hở.

...

Ngày hôm sau, Đàm Gia lại ngồi lên chiếc xe máy điện của dượng Hà Kiến Minh, một lần nữa đến nhà bà La Mai.

Vương Dũng và La Mai đã đi đến thỏa thuận chung là sẽ ly hôn, nhưng vẫn còn mâu thuẫn về tiền cấp dưỡng nuôi con. Thêm vào đó, tình hình nhà La Chí Dũng còn nghiêm trọng hơn nên cũng phải đến một chuyến, vì vậy hôm nay vẫn phải bận rộn vì chuyện này.

Không ngờ vừa đến dưới lầu đã được xem một màn kịch hay.

La Chí Dũng khóc lóc thảm thương đến cầu xin em rể và em gái đừng ly hôn, nói đến đoạn xúc động còn tự vả vào mặt mình.

"Đều tại anh lấy vợ không tốt, làm liên lụy đến hai đứa. Thằng Quân với con Tiếu còn nhỏ, nếu vì anh mà chúng nó mất bố, sau này anh chết xuống dưới cũng không còn mặt mũi nào gặp bố mẹ!"

Một người đàn ông đã ngoài năm mươi, tóc tai điểm bạc, mắt đã vẩn đυ.c, da mặt sạm đen vì nắng gió, khóc lóc trông thật sự có chút đáng thương.

Bà La Mai cũng khóc, vừa giận anh trai nhu nhược lại vừa trách ông ta quá tốt bụng, những người xung quanh đều xúm vào can ngăn.

Giữa đám đông, chỉ có Đàm Gia cau mày, cảnh giác quan sát nhà họ La.

Quần chúng vây xem vô cùng phẫn nộ, nhưng nhìn bộ dạng thảm thương của La Chí Dũng cũng không nỡ mắng tiếp, ngược lại còn quay sang khuyên ông ta.

"Chuyện em gái ông với Vương Dũng ly hôn hay không thì để sau đi, ông ly hôn với Mễ Tuấn Phương trước đi đã!"

"Đúng vậy, chuyện đã ầm ĩ khó coi đến thế này, ông không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho hai đứa con chứ, dù sao hai người cũng không có con chung."

"Ly hôn đi! Khuyên ông bao nhiêu lần rồi, trước đây Mễ Tuấn Phương cũng đòi ly hôn, ông đừng có đợi đến lúc bà ta tiêu gần hết tiền rồi mới quay về đá ông một phát nhé?"

Đó đều là những lời khuyên chân thành, nhưng La Chí Dũng chỉ khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, nói năng không thành câu, chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ cho qua chuyện.

Nhìn bộ dạng hèn nhát của ông ta mà ai cũng thấy bực mình, vừa giận vừa tiếc, tiếng khuyên can cũng nhỏ dần. Lúc này, trong đám đông có một giọng nói vang lên.

"Chuyện này sao mà nhịn được! La Mai, chị giúp gọi điện cho chị dâu về đi, bắt hai người họ ly hôn. Gặp phải chuyện này cả nhà chúng ta đều mất mặt theo!"

Người hét đến đỏ mặt tía tai là họ hàng bên nhà họ La, không biết đã nghe được lời đồn thổi gì mà kích động đến mức chỉ muốn xông lên tát cho La Chí Dũng vài cái.

Đàm Gia lùi lại hai bước, giả vờ như mình không phải người vừa thêm dầu vào lửa, nhìn họ ép La Chí Dũng lấy điện thoại ra.

Hà Kiến Minh dẫn người đến can ngăn, miệng cũng khuyên: "Tốt nhất là cả hai bên đều có mặt, có mâu thuẫn chúng tôi mới dễ hòa giải, kịp thời ngăn chặn tổn thất."

Điện thoại được gọi đi, bà La Mai tức giận hét lên: "Bà ta không nghe máy!"

La Chí Dũng vẫn còn khóc: "Thôi, thôi, lòng dạ bà ấy không còn ở cái nhà này nữa rồi, cứ để bà ấy đi tìm cuộc sống tốt đẹp hơn đi..."

Đàm Gia hét lên từ trong đám đông: "Gọi lại lần nữa!"