Những người xung quanh đều rất ủng hộ quyết định của bà ấy, chửi mắng Vương Dũng thậm tệ.
Mễ Tuấn Phương chính là người phụ nữ trung niên có nốt ruồi son giữa hai hàng lông mày, nghe nói chiều hôm qua đã đi theo nhân tình.
Chuyện này thật quá trùng hợp.
Lẽ nào giấc mơ không phải là mơ, mà là một hiện tượng siêu linh?
"Mọi người có ai có ảnh của bà Mễ Tuấn Phương không ạ?" Đàm Gia cố nén cảm xúc, vờ như vô tình hỏi: "Cháu muốn xem có phải là người mà cháu gặp trên đường hôm qua không."
Thấy cô chủ động bắt chuyện, những người xung quanh càng nhìn cô chằm chằm hơn, đa phần ánh mắt đều đổ dồn vào kiểu tóc đuôi sói màu xanh lá cây độc đáo của cô.
Sau đó họ mới trả lời, ảnh thì không có thật, nhưng dăm ba câu cũng đã miêu tả rõ ràng ngoại hình của Mễ Tuấn Phương.
Tóc xoăn mì tôm dài đến cổ, có xăm lông mày, người gầy, nốt ruồi son giữa hai hàng lông mày rất bắt mắt, thích đeo vòng tay vàng, hôm qua lúc đi mặc một chiếc áo khoác ngắn màu be.
Đàm Gia nhớ lại giấc mơ đêm qua, vì trời tối nên nhìn không rõ lắm, nhưng nếu không nhầm thì lúc siết cổ nạn nhân, cô có thể cảm nhận được những lọn tóc xoăn khẽ cọ vào mu bàn tay, nếp nhăn trên cổ khá sâu và da cũng hơi chùng, tuổi tác hẳn là không nhỏ. Cộng thêm nốt ruồi son giữa mày, gần như có thể khẳng định nạn nhân chính là Mễ Tuấn Phương.
Ngay khoảnh khắc ấy, cảm giác hoang đường tột độ khiến tim cô đập thình thịch, tóc gáy sau cổ cũng dựng đứng lên.
Tại sao mình lại mơ thấy hiện trường cái chết của Mễ Tuấn Phương?
Bà ta thật sự đã chết rồi sao?
Da đầu cô căng lên, cô hỏi người đang chửi hăng nhất ở cửa: "Mọi người nói bà Mễ Tuấn Phương đi với người khác từ chiều hôm qua à? Có ai chứng minh được không?"
Mọi người đang lúc chửi bới say sưa, cũng chẳng quan tâm ai hỏi, tranh nhau giải thích.
"Có người nhìn thấy đấy, người đàn ông kia đến đón bà ta, kéo vali định đi, La Chí Dũng cản cũng không được, Vương Dũng còn chạy ra giúp."
"Tôi cũng thấy, người đàn ông đó trông khá trẻ, gầy gầy cao cao, nghe nói rất giàu, không biết là người ở đâu."
Nghe có vẻ như rất nhiều người đã tận mắt thấy Mễ Tuấn Phương và nhân tình rời khỏi khu tập thể.
Sau đó thì sao? Mễ Tuấn Phương có thuận lợi đi đến thành phố khác cùng nhân tình không, hay là đã bị sát hại trong bụi cỏ vào đêm khuya tĩnh lặng như trong giấc mơ của cô?
Nếu thật sự bị sát hại, ai là hung thủ?
Sau khi buổi hòa giải tạm thời kết thúc, Đàm Gia một mình về nhà trước, vội vã chạy lên tầng hai, lôi hết quần áo giày dép đã mặc trong hai ngày gần đây ra kiểm tra.
Không có vết bùn đất, cũng chẳng có vụn cỏ hay vết máu nào có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cố gắng điều hòa lại nhịp thở gấp gáp. Tốt rồi, ít nhất có thể loại trừ khả năng cô bị mộng du ra ngoài gϊếŧ người.
Đàm Gia cất quần áo về chỗ cũ, từ từ ngồi xuống bàn, vừa nhào nặn cục bột vừa bình tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
Hiện tại có ba khả năng:
Một là, đây chỉ là một giấc mơ ngẫu nhiên, hoàn toàn không liên quan gì đến tình hình thực tế của Mễ Tuấn Phương.
Hai là, Mễ Tuấn Phương thật sự đã chết, bị sát hại vào đêm qua đúng lúc cô đang mơ. Hung thủ có thể là người tình kia, hoặc cũng có thể là người khác.
Ba là, đây là một giấc mơ tiên tri. Mễ Tuấn Phương hiện tại vẫn chưa sao cả, nhưng tối nay hoặc một ngày nào đó sau này sẽ bị hung thủ siết cổ và đập chết.
Bây giờ, việc cô cần làm là xác nhận xem Mễ Tuấn Phương còn sống hay không.
Phải xác nhận như thế nào? Nếu là trường hợp thứ ba, cô hoàn toàn không có cách nào ngăn cản sự việc xảy ra, vì không biết hiện trường vụ án ở đâu, cũng không rõ người tình kia là ai và đang ở đâu.