Chương 12: Vụ án gϊếŧ người vì tình (11)

Nghe xong, Trịnh Nham trầm ngâm nói: "Lúc lấy lời khai có hỏi chồng nạn nhân là La Chí Dũng về tình hình lần cuối ông ta gặp nạn nhân và Lưu Quan Hoa không? Họ đã nói gì với nhau?"

Đàm Minh đáp: "Ông La Chí Dũng nói ông ta đã quỳ xuống níu kéo, cầu xin nạn nhân đừng đi. Trong lúc đó, Vương Dũng cũng đuổi theo khuyên can vài câu, suýt chút nữa còn đánh nhau. Nhưng ông La Chí Dũng nói, thấy nạn nhân không chút lưu tình, ông ta cũng không khuyên nữa. Vương Dũng thấy bộ dạng hèn nhát của ông ta cũng bực bội bỏ đi. Hai người họ một trước một sau đi về nhà, lúc đó trời vẫn chưa tối, có rất nhiều người thấy họ quay về."

Thế nên cuộc điều tra cho đến nay vẫn không có thêm tiến triển gì. Trừ khi tìm được Lưu Quan Hoa, hoặc tìm thấy điện thoại của nạn nhân và hiện trường vụ án đầu tiên, dù chỉ là tìm thấy một chiếc áo dính máu trong thùng rác cũng được, lúc đó mới có thể có đột phá.

Trong lúc họ đang chau mày ủ dột thì có người gọi điện báo một tin tốt – cảnh sát khu vực đã phát hiện nơi nghi là hiện trường vụ án đầu tiên.

Cách nơi vứt xác gần một cây số là một bãi đất hoang, gần đó có một bãi đỗ xe ngoài trời bỏ hoang, trạm thu phí đã hoen gỉ.

Phía sau trạm thu phí có một vạt cỏ bị đè bẹp, có thể thấy lờ mờ những vết máu sẫm màu.

Một khu vực nữa lại bị giăng dây cảnh giới. Đứng trong đám đông nhìn từ xa, Đàm Gia so sánh vạt cỏ trước mắt với cảnh tượng trong mơ, sự bất an trong lòng cô dần chuyển thành sức mạnh, dồn cả vào cục bột đang được nhào nặn trong tay.

Tiếc là trong mơ trời tối, rất nhiều thứ không nhìn rõ, cô lại đứng cách xa như vậy nên sự so sánh rất mơ hồ.

Hai ngày đã trôi qua mà vẫn chưa nghe tin tìm ra hung thủ và kết thúc vụ án, cô không biết điều gì đã cản trở bước chân của đội cảnh sát hình sự. Chỉ hy vọng lần này họ đã tìm đúng chỗ, có thể trực tiếp giám định ra chứng cứ chỉ thẳng vào hung thủ.

Chỉ là mọi chuyện không như ý muốn, vết máu thu được trong vạt cỏ sau khi giám định đều là của nạn nhân Mễ Tuấn Phương, hoàn toàn không có vật liệu sinh học của bất kỳ ai khác.

Nhưng may mắn là đã tìm thấy điện thoại của nạn nhân.

Nhân viên kỹ thuật cuối cùng cũng có đất dụng võ, họ tăng ca ngày đêm để phá giải mọi bí mật trong chiếc điện thoại.

Sau đó, họ tìm ra được một vài đoạn trò chuyện bất thường.

"Nạn nhân quen Lưu Quan Hoa trên mạng từ bốn tháng trước. Ban đầu chỉ là thả tim trong các video ngắn, sau đó kết bạn WeChat, tần suất trò chuyện rất cao, có lúc nửa đêm vẫn còn tâm sự với nhau, còn có cả lịch sử nhiều cuộc gọi video. Quá trắng trợn, miệng lưỡi của Lưu Quan Hoa ngọt như rót mật vào tai, toàn những lời đường mật tình tứ, ông ta dám gửi mà tôi còn chẳng dám đọc... Nạn nhân còn gọi ông ta là "anh Hoa" trong tin nhắn thoại nữa."

Trịnh Nham muốn tát cho cậu ta một cái: "Có thể nói vào trọng tâm được không? Lưu Quan Hoa có nói với bà ta sẽ bỏ trốn đi đâu không? Có liên quan đến các giao dịch kinh tế như chuyển khoản không?"

"Có ạ. Một tháng trước, Lưu Quan Hoa khuyên nạn nhân đừng ở bên La Chí Dũng nữa, chỉ cần bà ta đồng ý, ông ta sẽ đến đưa bà ta đi, cùng nhau đến Quảng Đông làm bà chủ cho thuê nhà... Lại còn gửi cả ảnh, chỉnh cho trẻ ra mười lăm tuổi, nạn nhân lập tức động lòng... Nửa tháng trước họ gặp nhau lần đầu, sau đó một tuần trước, nạn nhân nói vẫn muốn ly hôn thì bị Lưu Quan Hoa khuyên can."

Tiểu Trần bĩu môi: "Ông ta đương nhiên phải khuyên rồi. Tôi đoán Lưu Quan Hoa căn bản không định bỏ trốn thật sự, ông ta muốn lừa tiền cướp đồ thôi. Bà chủ cho thuê nhà cái gì chứ, ông ta còn chưa từng ở Quảng Đông."

Chẳng trách ra tù hai năm đã trở nên giàu có mà không bị bắt, hóa ra là đã thay đổi thủ đoạn cướp giật.