Chương 1: Gϊếŧ người trong mộng?

Màn đêm tựa như một tấm chăn bông dày sũng nước, không chỉ che lấp tiếng côn trùng chim chóc, mà còn bịt kín cả những tiếng rêи ɾỉ thảm thiết.

Đôi mắt người phụ nữ bị siết cổ trợn trừng như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, cô ta thở hổn hển, ra sức giãy giụa.

Gương mặt sắp chết ngạt trông có phần đáng sợ, hệt như tượng Chung Quỳ trừng mắt dán trên cửa ngày Tết.

Đôi tay siết chặt cổ cô ta đã bắt đầu run rẩy từ lâu, trong cơn hoảng loạn và căm hận, một tay vớ lấy một hòn đá, rồi tàn bạo đập xuống gương mặt ấy!

Một nhát, hai nhát, máu tươi văng tung tóe.

Kẻ ra tay theo phản xạ nhắm nghiền mắt, toàn thân run lên như cầy sấy, nhưng vẫn tiếp tục giáng mạnh nhát thứ ba, trúng ngay nốt ruồi son giữa hai hàng lông mày của người phụ nữ.

Cơ thể đang giãy giụa của người phụ nữ dần cứng đờ cho đến khi hoàn toàn tắt thở, đôi tay đang siết cổ mới run rẩy buông ra.

Mùi máu tanh nồng kí©h thí©ɧ đến độ dường như cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập điên cuồng.

Bàn tay kia vẫn nắm chặt hòn đá, lại một lần nữa hung tợn đập vào giữa trán của thi thể, lực mạnh đến mức làm gãy cả xương mày!

Tiếng thở dốc khò khè đặc quánh trong cổ họng lan tỏa giữa bãi cỏ rộng lớn.

Vài phút sau, kẻ đó dường như mới ý thức được mình vừa làm gì, vội bò dậy rồi lảo đảo bỏ chạy.



Tiếng chim hót líu lo trong trẻo mở ra một ngày mới.

Đàm Minh ăn sáng xong, chuẩn bị đến Sở Cảnh sát thành phố.

Thấy vẫn còn chút thời gian, anh ấy vừa mặc áo khoác vừa đi lên lầu, gõ cửa căn phòng duy nhất có người ở trên tầng hai.

"Đàm Gia, dậy ăn sáng."

Cửa không mở, nhưng rèm cửa ở phía hành lang được kéo ra, để lộ một gương mặt bơ phờ, ngay cả đuôi tóc màu xanh lá cũng trông thiếu sức sống hơn mọi ngày.

"Biết rồi." Cô nói, rồi lại tiếp tục nhào nặn tượng bột hình người trên bàn.

Đàm Minh nhướn mày khó hiểu, ánh mắt rơi vào cái tượng bột trông không ra hình người cũng chẳng ra hình gà kia.

Sau vụ tai nạn xe thảm khốc 129, Đàm Gia là người may mắn sống sót. Dù trông có vẻ bình thường, nhưng cô lại bị chẩn đoán có nguy cơ cao mắc bệnh tâm lý.

Vì vậy, trong khoảng thời gian ở Cửu Giang, cô đã nghe theo lời khuyên của bác sĩ, học nặn tượng bột cùng cô của mình - cũng chính là mẹ của Đàm Minh - để giải tỏa tâm lý và điều chỉnh tâm trạng.

Thế nhưng, so với những bệnh nhân khác của bà ấy, cô không hợp tác cho lắm.

Một cục bột để cho khô cứng lại cũng chưa chắc cô đã buồn nhào nặn lấy hai lần.

Hôm nay lại dậy sớm để chăm chỉ làm việc.