Dĩ nhiên đây chỉ là truyền thuyết, khó kiểm chứng. Anh trai cõng em đi, tượng trưng cho tình yêu và sự coi trọng của nhà gái, cũng là lời răn với nhà trai - chúng tôi yêu em gái lắm, nếu dám bạc đãi, chúng tôi sẽ đánh cho mày tơi bời.
Đây là sự bảo vệ cuối cùng của nhà gái dưới chế độ gia trưởng. Theo tông pháp, thân sơ có phân biệt. Dương Chương Vĩ là anh ruột, Dương Chương Vinh là anh họ. Anh ruột không cõng để anh họ cõng, khó tránh tiếng xấu. Lâu dài, Dương Chương Vĩ sẽ bất mãn. Anh đề nghị Trương Ý Trì thế chỗ, tưởng vô lý nhưng thực ra là từ chối khéo.
Nhưng với cô dâu, chuyện hoàn toàn khác. Ánh mắt cô tràn ngập thất vọng. Phụ nữ thời nay độc lập mạnh mẽ, không cần nhiều sự giúp đỡ của nhà gái, mà nhà gái cũng giúp được ít. Cô coi trọng thái độ, lòng dũng cảm của anh em. Nhưng rõ ràng, anh ruột cô lùi bước trước chút khó khăn, anh họ trốn sau lý lẽ tình cảm.
Cô dâu cười lạnh, bước thẳng ra ngoài.
“Linh Linh đừng hấp tấp!” Một bà dì vội vàng ngăn lại: “Đi thế này, nhà trai coi thường cháu đấy!”
Cô dâu kiêu hãnh: “Coi thường là họ mù quáng, người mù thì cháu không cần!”
“Ngày vui thế này, đừng nói vậy.” Họ hàng xúm vào hòa giải, một mặt gọi chú rể đang đợi ở cổng làng bảo chạy xe máy vào đón; một mặt động viên Dương Chương Vĩ cố gắng, chỉ cõng một đoạn ngắn, giữ đúng lễ nghi là được.
Ồn ào hỗn loạn…
Cô dâu giận dữ quát: “Đủ rồi đấy!”
Người Miêu thích hát, giọng cô dâu vang vọng lạ thường, một tiếng quát tháo cao vυ"t át đi mọi ồn ào tại hiện trường.
“Chẳng qua là sợ người ta cười chê, sợ sau khi gả đi nhà mẹ đẻ không có ai chống lưng!” Giọng cô dâu trong trẻo mà lạnh lẽo: “Từ nhà đến cổng làng chỉ một dặm đường, anh trai tôi còn không cõng nổi tôi đi. Sau này trông cậy vào anh ấy chống lưng cho tôi cái gì?”
Dương Chương Vĩ bất mãn: “Rõ ràng là em nặng quá! Cô em gái nào nặng tới 65kg chứ!”
“Anh im đi!” Cô dâu bung hào quang toàn lực: “Anh không đáng tin, cút ra chỗ khác!”
Rồi cô giơ tay chỉ về phía Long Hướng Mai: “Chị Mai! Chị đến cõng em!”
Cả làng già trẻ há hốc miệng! Chưa bao giờ có chuyện con gái cõng con gái!
Long Hướng Mai không nói hai lời, bước đến trước mặt cô dâu. Cô dâu quả thực hơi mập, nhưng thân hình cực kỳ linh hoạt. Nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống lưng Long Hướng Mai. Long Hướng Mai vững vàng đỡ lấy, hét to: “Đi thôi!”
“Này! Các con đợi chút!” Mẹ cô dâu sốt ruột nhảy cẫng lên: “Mai Mai là chị em đi che ô tiễn dâu! Nếu cháu đi cõng người rồi, ô để ai cầm đây!”
Không phải ngày lễ hội cũng không phải tết, làng vắng thiếu thanh niên đến thảm hại. Câu hỏi của mẹ cô dâu lập tức khiến mọi người cuống cuồng. Mấy bác hàng xóm hay xen vào chuyện người khác bàn tán xôn xao, có người còn đề nghị mượn vài cán bộ xã đến giúp.
“Tìm cán bộ xã làm gì! Gần đây họ có kiểm tra gì đó, bận chết đi được. Chúng ta làm phiền họ nửa ngày, họ phải tăng ca đến nửa đêm.” Long Hướng Mai bực bội nói: “Gọi đại ai đó che ô là được rồi.”
“Sao có thể tùy tiện thế? Người che ô phải là người chưa kết hôn, lại không được để xảy ra sơ suất. Mấy cô bé nhỏ nghịch ngợm lắm, giữa đường không che vững thì sao?”
Dương Thúy bất mãn: “Em nào có nghịch ngợm, em che được mà!”
Cô dâu không khách khí: “Đồ lùn, em với không tới!”
Dương Thúy 13 tuổi chưa cao lớn bị chị họ đánh thẳng vào tự ái!
Các cụ già thấy cảnh này đều không nhịn được khóc. Khoảng cách thành thị - nông thôn ngày càng lớn, tình trạng chảy máu dân số nông thôn đã đến mức đáng báo động. Ngôi làng ngày xưa dân đông, thường vì không đủ ruộng canh tác mà phải ra ngoài kiếm sống. Nhưng bây giờ thì sao? Tiêu điều xơ xác. Hồi đó nhà ai có việc gì, dễ dàng có hai ba chục thanh niên đến giúp. Cưới xin ma chay, việc nào cũng nhộn nhịp, tưng bừng.
Không ngờ một đám cưới mà còn không đủ người. Cán bộ xã nói phải gìn giữ văn hóa, hồi sinh làng quê. Nhưng thanh niên trong làng đã đi hết, lấy gì mà gìn giữ? Lấy gì mà hồi sinh?
Đáng lẽ là đám cưới đậm chất dân tộc thiểu số, lại diễn ra lận đận. Trương Ý Trì đứng trong đám đông suy nghĩ một lát, thử hỏi: “Không thể để anh trai che ô sao?”
“Anh trai là khách đưa dâu, không được che ô đâu!” Một cụ già bên cạnh giải thích.
Trương Ý Trì lại hỏi: “Vậy tôi có thể giúp che ô không?”
Dương Chương Vinh méo mặt, thì thầm với Trương Ý Trì: “Người che ô phải là con gái!”
Trương Ý Trì đỏ mặt. Phong tục tập quán, anh thực sự chưa nghiên cứu chút nào.
Không ngờ cô dâu gật đầu: “Tôi thấy được đấy!”
Trương Ý Trì: ???
“Người cõng tôi là con gái, người che ô đổi thành con trai, không sai quy tắc nào!” Cô dâu chắc cũng là tín đồ smartphone, đầy miệng từ lóng mạng. Tốc độ nói của cô khá nhanh, thể hiện tính cách thẳng thắn. Đám cưới mình gặp trục trặc nhưng dường như không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng cô. Thấy Trương Ý Trì chủ động nhảy vào hố, cô lập tức chỉ huy Dương Thúy đưa chiếc ô đỏ to tướng đến trước mặt Trương Ý Trì.
Trương Ý Trì: “…”
Long Hướng Mai cười khúc khích: “Nhanh lên nhanh lên, mở ô ra, không được gập, không được lung lay, phải che đến tận xe đón dâu ở cổng làng mới thôi.”
Trương Ý Trì nắm chặt cán ô, mặt đỏ bừng.
“Này! Anh tên là Trì Trì phải không?” Cô dâu nói to: “Trì Trì à, ân nhân cứu mạng của em tuy khỏe thật nhưng em nặng lắm đấy. Anh nhanh lên, không chị ấy bị em đè chết mất.”
Long Hướng Mai nhăn nhó: “Em biết thế à!”
“Biết chứ! Nhưng chị cõng rất vững!” Cô dâu cười toe toét: “Hay là em hủy hôn, gả cho chị luôn đi!”
“Ăn nhiều quá, nuôi không nổi, người tiếp theo!”
Mọi người cười ồ.
Qua lại đối đáp, thời gian bị kéo dài. Trương Ý Trì thấy trán Long Hướng Mai đã lấm tấm mồ hôi, vội vàng mở ô chạy đến bên cô.
Cô dâu vui vẻ giơ nắm đấm lên trời: “Chị Mai! Xông lên!”
Long Hướng Mai thực sự chạy bước nhỏ. Thể lực kinh hồn này lập tức khiến dân làng reo hò cổ vũ! Dương Chương Vinh chạy theo sau, không ngừng hô: “Chị Mai uy vũ!”
Dương Thúy chê: “Chị Mai nhỏ tuổi hơn anh, là em gái anh!”
“Em thì hiểu cái gì!” Dương Chương Vinh đầy tự tin: “Với đại ca, chúng ta đều gọi là chị!”
Long Hướng Mai cười khẽ: “Không phải gọi là bố sao?”
“Bố ơi!” Cô dâu không chút kiêng nể gào lên: “Sau này con bị chồng bắt nạt, bố đi đánh giúp con nhé!”
Long Hướng Mai khinh khỉnh cười: “Chồng em á? Bố đánh một lúc mười thằng!”
Cô dâu hét lên thật to: “Bố đỉnh quá!”
Trương Ý Trì đang che ô: “…” Anh cảm thấy từ lúc tỉnh dậy ở nhà Dương Chương Vinh đến giờ, mấy tiếng ngắn ngủi mà số lần nghẹn lời còn nhiều hơn cả đời người. Đây là cái quái gì thế! Anh đã bị thời đại bỏ rơi rồi sao?
"
"