Chương 30

Dương Chương Vinh: “…” Ý anh không phải vậy…

“À này, rốt cuộc anh có định học lên thạc sĩ không?” Long Hướng Mai hỏi.

Dương Chương Vinh buồn bã: “Nhà anh có đủ tiền nuôi không?”

Long Hướng Mai bất lực: “Nhà anh bán thịt muối hơi muộn, không thì mỗi năm kiếm sáu bảy vạn là chuyện nhỏ. Giờ thu nhập thế này, đúng là hơi khó. Bà anh lại đang ốm, bệnh viện thực sự là cái hố không đáy.”

Dương Chương Vinh dựa vào ghế, thở dài não nề. Nếu không phải ông bà lần lượt ngã bệnh nặng, khiến ba nhà bác chú họ phải bán hết tài sản cứu chữa, có lẽ năm đó anh đã không thi vào trường y. Đến khi nhập học rồi mới biết lựa chọn của mình ngây thơ đến mức nào.

Ngành y năm năm đại học, thạc sĩ thêm ba năm, tiến sĩ ít nhất hai năm nữa. Ngành khác tốt nghiệp cử nhân đi làm không sao, nhưng ngành y, bệnh viện nào tử tế tuyển dụng chẳng yêu cầu bằng thạc sĩ trở lên? Bằng trường anh về huyện thì không vấn đề gì. Nhưng bệnh viện huyện chẳng có tương lai lẫn tiền đồ, anh dậy sớm thức khuya học hành chỉ để làm công việc đầu tắt mặt tối, anh có bệnh à?

Dương Chương Vinh bặm môi uất ức. Thực ra học thạc sĩ không tốn nhiều tiền, anh chỉ thiếu một chút xíu. Mà chút xíu đó, đáng lẽ đã có cơ hội. Chỉ cần năm đó nhà anh không làm quá tuyệt tình, bố mẹ anh chăm sóc Long Mãn Muội, liệu Long Hướng Mai có sẵn lòng đi làm và giúp đỡ anh không? Anh nghĩ, bỏ qua chuyện hôn ước năm xưa, chỉ tính tình bạn thuở ấu thơ, Long Hướng Mai chắc chắn đồng ý, tính cô vốn hào hiệp trượng nghĩa.

Nhưng cô cũng là kẻ quyết đoán, là “ác nhân” trong làng, chứ không phải người hiền lành.

Hai người lại im lặng. Long Hướng Mai vốn biết điều, người khác muốn trò chuyện, cô có thể cười đùa suốt ngày không nghỉ; người ta không muốn nói, cô cũng lặng lẽ bên cạnh, không tò mò hỏi han. Vì thế đứa trẻ khó tính như Trương Ý Trì mới thích ở cùng cô, vì thoải mái.

Nhưng Dương Chương Vinh không quen kiểu này: “Chị Mai, em nói anh phải làm sao đây?” (PC: DCV cố tình gọi là chị Mai nhé)

Long Hướng Mai trợn mắt, không ngần ngại đâm một dao: “Tìm được cô vợ nhà giàu, mọi chuyện sẽ ổn thỏa!”

Một nhát chí mạng, Dương Chương Vinh máu phun ba thước, quả không hổ danh “thôn bá”!

“Em có thể tách anh ra khỏi mẹ anh không?” Dương Chương Vinh ôm ngực nói: “Bà ấy không hiểu biết nhưng anh có mà, em đối xử với bạn bè tàn nhẫn thế à?”

Long Hướng Mai dịu dàng xoa đầu Dương Chương Vinh: “Ngoan, chị Mai cũng là người có chút thể diện, phải giữ mặt mũi chứ.”

“Thế thì liên quan gì đến anh!” Dương Chương Vinh oan ức vô cùng: “Anh rất biết thân biết phận! Bạn gái còn chẳng có, huống chi là con nhà giàu? Trên bàn mà có một hạt lạc, cũng không dám mơ mộng viển vông thế đâu! Em đừng gán cái suy nghĩ ngu muội của mấy bà trung niên nông thôn lên đầu anh, anh! Không! Thừa nhận! Điều đó!”

Long Hướng Mai cười mỉm: “Anh mang nhiều thịt muối thế, chia em một miếng?”

Dương Chương Vinh lập tức im bặt. Không phải anh keo kiệt, mà là… người mẹ vĩ đại của anh đã dùng dao khắc dấu lên miếng thịt muối vĩ đại, nếu anh chia cho Long Hướng Mai, lỡ bà phát hiện, cả làng đừng hòng ăn Tết!

Xe buýt cuối cùng cũng lắc lư vào thị trấn, tiếng ồn ào dần lên. Hai người xuống xe, đổi xe, đến bến xe phía nam huyện. Nhân viên soát vé là người quen, thấy Dương Chương Vinh kéo vali còn Long Hướng Mai như thường lệ vác bao tải, bật cười: “Vinh Bảo phúc đức lắm đấy.”

Dương Chương Vinh siết chặt tay nắm thanh chắn, gượng cười gật đầu với người quen. Hai người vào trạm, xe khách đi Quảng Châu mở cửa khoang hành lý phía dưới. Bốn cánh cửa mở ra, hành khách đang chất đầy đồ đạc. Long Hướng Mai chọn chỗ tốt, nhét bao tải vào, rồi cầm vali đẩy sát bên, lại lấy dây trong túi buộc hai món đồ lại, phòng kẻ trộm giữa đường.

“Xong.” Long Hướng Mai vỗ tay, lấy điện thoại xem giờ: “Còn gần nửa tiếng nữa mới đi, anh có muốn uống nước hay đi vệ sinh không?”

Dương Chương Vinh lắc đầu.

Không khí quanh xe khách khá ngột ngạt, Long Hướng Mai dẫn Dương Chương Vinh ra xa. Hầu hết hành khách tránh gió trong phòng chờ, chỉ có hai người trẻ không sợ lạnh đứng giữa bãi đỗ xe, tận hưởng nắng ấm.

“Hôm nay anh cứ trầm ngâm thế, có chuyện gì ở trường? Thi trượt à?” Long Hướng Mai hỏi. Bạn thuở nhỏ vẫn khác, cô sẽ hỏi thêm.

Dương Chương Vinh nhanh chóng viện cớ: “Anh đang nghĩ cách mở gói thịt muối.”

“Phụt!” Long Hướng Mai bật cười: “Đùa thôi! Thịt muối nhà anh ngon thật, lát nữa em qua mua.”

“Em lấy đâu ra tiền?” Dương Chương Vinh hỏi.

Long Hướng Mai cười khì: “Trì Bảo có mà, đâu phải em ăn, anh ấy ăn thì anh ấy trả tiền có sao!”

“Anh cũng thích ăn thịt muối em xào.” Giọng Dương Chương Vinh trầm xuống, mang nỗi buồn khó tả.

Long Hướng Mai cười: “Khi nào anh có bạn gái, dẫn về, em dạy cô ấy xào nhé! Dễ lắm.”

“Em!” Dương Chương Vinh tức nghẹn.

Long Hướng Mai vỗ vai Dương Chương Vinh: “Đừng nghĩ linh tinh, học hành chăm chỉ vào. Em về đây.”

“Xe chưa chạy mà!” Dương Chương Vinh giận dữ: “Trước đây em toàn đợi xe đi rồi mới về!”

“Ông trời ạ, nhà em có hai người chưa ăn trưa, em phải về sớm nấu cơm tối.” Long Hướng Mai sắp đi, lại dừng lại nói: “Có chuyện qua rồi thì thôi, day dứt cũng vô ích. Ai biết được lựa chọn năm đó, biết đâu lại là điều tốt?”

“Không phải!” Dương Chương Vinh cao giọng.

Long Hướng Mai cười khẽ: “Em nghĩ là thế.”

“Mai Mai!”

Long Hướng Mai quay đi.

“Ta vốn là núi xanh, nhưng nơi này không trồng liễu yếu, chỉ trồng tùng bách cứng cỏi mà thôi!”

Dương Chương Vinh nắm chặt tay, ngực đầy uất khí không thể thoát. Anh không thể thoát khỏi gia đình, càng không thể trách Long Hướng Mai vô tình. Anh như con thú bị nhốt, l*иg sắt từ tình thương đã giam anh mãi, không thể nhúc nhích.

Đến nỗi có lời không thể nói, không dám nói. Bi thảm nhất là, dù anh dũng cảm nói ra, ai sẽ nghe? Bố mẹ anh có muốn nghe không? Long Hướng Mai có muốn nghe không?

Long Hướng Mai chẳng thèm nghe. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong làng bao đời vẫn căng thẳng, chỉ khác là có nhà lộ ra ngoài, có nhà giấu kín. Hai thế hệ phụ nữ giành giật từng tấc đất, cùng nhau hao mòn. Cuối cùng, chẳng ai được tốt đẹp. Rảnh quá à?

Trong vòng xoáy tập tục gia tộc, dù là đanh đá hay hiền lành, kết cục cũng chẳng khác. Long Mãn Muội hiền lành, bị mẹ chồng chà đạp, chồng đánh đập rồi bỏ rơi; mẹ Dương Chương Vinh là Viên Mỹ Trân đanh đá, đấu đá với mẹ chồng chị em dâu cả đời, đến giờ vẫn chưa ngừng, cuối cùng bị đứa con trai yêu quý oán hận tận xương."