Lúc 6 giờ sáng, chiếc điện thoại bên gối rung nhẹ. Trương Ý Trì mở mắt, với lấy chiếc điện thoại mới nhờ Dương Chương Vinh mua hôm qua. Tắt chuông báo thức một cách thuần thục, định trở dậy ngay lập tức thì chợt nhớ mình đang “nghỉ dưỡng”, không cần phải dậy sớm.
Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, trời ở vùng núi sáng muộn hơn so với nhận thức của anh. Màn hình điện thoại là nguồn sáng duy nhất lúc này. Những chú gà trống đang gáy, tiếng gần tiếng xa, nối tiếp nhau.
Lại nhìn giờ, anh bật cười khẽ.
Chiều qua anh ngủ một giấc dài, tối đến 9 giờ đã bị Long Hướng Mai đuổi về phòng. Đêm ở núi yên tĩnh, tiếng tivi cách xa vài trăm mét vọng lại, còn hiệu quả hơn cả bản nhạc ru.
Anh gần như chìm vào giấc ngủ ngay khi đầu chạm gối, rồi ngủ một mạch đến 6 giờ sáng. Nếu không đặt báo thức, có lẽ anh đã ngủ đến tận trưa.
“Thì ra mình cũng có thể ngủ nướng như vậy…” Trương Ý Trì lẩm bẩm.
Đột nhiên, phía sau nhà vang lên tiếng động lạ. Xoẹt - xoẹt - xoẹt…
Rất nhẹ, rất nhịp nhàng. Xen lẫn với tiếng gà mái cục tác, ngay lập tức khiến Trương Ý Trì tò mò. Vốn không có thói quen nằm lì trên giường, anh trở dậy, bật đèn, mặc quần áo, gấp chăn, rồi lần theo tiếng động đi ra khỏi phòng khách, xuống cầu thang bên trái nhà, vòng ra phía sau.
Phía sau nhà có một bóng đèn không sáng lắm, sợi dây điện dài lòng thòng, thả xuống chỉ cách mặt đất khoảng một mét.
Trong vùng ánh sáng nhỏ nhoi, Long Hướng Mai búi tóc ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đang cắt gì đó từng nhát một.
Trương Ý Trì bước lại gần, nhìn rõ những lá cải trắng bó thành bó trong tay trái cô và con dao dài ít nhất 20 cm trong tay phải, mỗi nhát dao lại có những mảnh cải vụn rơi xuống thớt. Chẳng mấy chốc đã thành một đống nhỏ. Rồi cô đặt con dao nằm ngang, dùng tay gạt, con dao biến thành vật đựng, đổ đống cải vụn vào chiếc thau inox bên cạnh.
“Sao dậy sớm thế?” Long Hướng Mai liếc thấy Trương Ý Trì, cười hỏi.
“Tôi quen dậy lúc 6 giờ.” Trương Ý Trì cười đáp: “Em đang làm gì vậy?”
“Thức ăn cho gà.” Long Hướng Mai giải thích: “Cắt chút rau, thêm ít cám, múc một thìa cơm trộn đều, là thức ăn thông thường cho gà rồi.”
Trương Ý Trì ngồi xổm trước thớt, hỏi: “Không có thức ăn chế biến sẵn bán sao?”
“Có, đắt. Không đủ tiền mua.” Long Hướng Mai cười: “Nhưng em nuôi gà theo cách truyền thống, tỷ lệ chuyển hóa thấp, gà chậm lớn, thịt sẽ ngon hơn. Vài hôm nữa em gϊếŧ một con nấu canh cho anh ăn.”
“Chương trình xóa đói giảm nghèo không cấp thức ăn sao?” Trương Ý Trì hỏi.
Long Hướng Mai bật cười: “Thứ đánh bại nghèo đói là sự chăm chỉ, không phải thức ăn. Em thà họ cho em trợ cấp bằng tiền mặt, em làm nhiều hơn, tiết kiệm nhiều hơn. Tích lũy đủ vốn, mới thoát khỏi vòng luẩn quẩn của nghèo đói. Không thì…”
Cô chỉ ra sân: “Nuôi nhiều gà còn không dám, lấy gì thoát nghèo?” Lời nói của Long Hướng Mai bình thản, không chút ngượng ngùng đặc trưng của hộ nghèo, cũng không có sự gai góc do nghèo khó mài giũa.
Phía trước cô dường như có một ngọn đèn rực rỡ, khiến cô tin chắc chỉ cần nỗ lực, mọi khó khăn sẽ tiêu tan.
Trương Ý Trì cảm thấy xúc động, hôm nay Long Hướng Mai không mặc bộ trang phục dân tộc đẹp đẽ như hôm qua, mà là một bộ áo bông ngụy trang. Áo được làm từ chất liệu chống gió, mỏng nhẹ ấm áp, dễ vận động. Nhiều người trong làng mặc loại này.
Về mặt thẩm mỹ, không thể nói là đẹp. Nhưng khi Long Hướng Mai mặc, lại toát lên một vẻ quyến rũ khác. Anh vội vàng tránh ánh nhìn, cười ngượng: “Em không hiểu mấy chuyện này.”
“Hiểu làm gì?” Long Hướng Mai đổi chủ đề: “Anh có lạnh không? Em nhóm lửa cho anh nhé?”
Trương Ý Trì lắc đầu: “Tôi đợi trời sáng hơn chút sẽ đi chạy bộ.”
Long Hướng Mai hỏi qua loa: “Anh có thói quen tập thể dục?”
“Ừ. Chuyên ngành của tôi yêu cầu thể lực cao, thể lực kém thì không làm được.”
“Chuyên ngành gì vậy?”
Trương Ý Trì ngập ngừng: “Tôi không thích chuyên ngành của mình, tôi không muốn nói, cũng không muốn nói dối em.”
“Tự nghĩ ra một cái, lát nữa ứng phó với người làng.” Long Hướng Mai không quan tâm, cô nhanh chóng cắt xong rau cải, từ túi vải bên cạnh lấy hai nắm cám, bưng thau inox vào bếp. Chẳng mấy chốc cô từ bếp bước ra, trong thau inox đã có thêm một nắm gạo chưa xay, cô dùng muỗng khuấy đều, mười mấy con gà đã xúm lại, kêu cục tác sốt ruột dưới chân.
Long Hướng Mai cho gà ăn xong, rảnh tay hỏi Trương Ý Trì: “Bọn em thường ăn sáng lúc 10 giờ, anh dậy sớm thế chắc đói, em hấp trứng cho anh, lát nữa cùng ăn.”
“Bữa sáng muộn thế?”
“Ừ, làng chỉ ăn hai bữa một ngày.” Long Hướng Mai giải thích: “Sáng dậy cho gà lợn vịt ăn, không rảnh nấu cơm. Lo cho gia súc gia cầm xong, mới đến lượt người.”
Trương Ý Trì: “…” Anh cảm thấy cô đang ám chỉ anh…
Nhưng Long Hướng Mai không có ý đó, cô tiếp tục giải thích: “Vì ăn no mới đi làm ruộng. Ruộng không nhất định ở gần nhà, đi về mất công. Làm một mạch đến khoảng 4 giờ chiều, khi ánh sáng yếu mới về nấu cơm. Tranh thủ ánh sáng cuối ngày, ăn cơm trong sân hoặc nhà, đỡ phải thắp đèn buổi tối.”
Trương Ý Trì nghẹn lời: “Vậy nên tôi cảm thấy mình xuyên không về thời cổ cũng không sai!”
“Thế còn thoải mái hơn thời cổ nhiều.” Long Hướng Mai vừa nói vừa vào nhà củi, lấy một cái đòn gánh và đôi quang gánh ra: “Nhưng lợn nhà em bán sớm rồi, không cần nấu cám, em đi ruộng sớm hái rau mang ra chợ bán. Anh có muốn đổi cách tập thể dục thành leo núi không?”
Trương Ý Trì gật đầu không quan tâm, lại hỏi: “Tôi có thể giúp em làm gì?”
“Giúp gì chứ? Anh đâu có biết, cũng không cần học. Mang theo điện thoại, nhổ vài củ cải chơi, chụp ảnh, để dành đăng facebook là được rồi.” Long Hướng Mai ném đôi quang gánh xuống sân sau, lại vào bếp lần nữa, lần này mang ra một cốc nước nóng, đưa cho Trương Ý Trì: “Uống chút nước rồi đi rửa mặt, em làm đồ ăn cho anh, xong ngay.”
Trương Ý Trì lại bị ám chỉ một lần nữa. Nhưng bếp củi nhà quê anh thực sự không biết dùng, lửa còn không nhóm nổi, đành ngồi xổm xuống, chọc chọc vào con gà mái già không sợ người, cười khẽ: “Hai ta cùng đãi ngộ, nhưng mày đẻ được trứng, tao làm được gì?”
Sự nhanh nhẹn của Long Hướng Mai không phải chuyện đùa, Trương Ý Trì còn chưa nói chuyện xong với gà mái, lửa trong bếp đã cháy rừng rực. Đặt nồi, đun nước, cô nhanh chóng lấy hai cái bát, đập vào mỗi bát một quả trứng, đũa đánh loạn xạ, tiếng lách cách vang lên, trứng tan thành hỗn hợp. Từ tủ bếp lấy sữa bột, pha với nước ấm, đổ vào một bát, đánh đều lần nữa. Bát còn lại cho nước lã, muối và tiêu.
"
"