Trương Ý Trì lại bối rối: “Sao không để taxi chở thẳng về làng?”
“Về làng mấy chục cây số, tài xế đi một chiều nên phải trả gấp đôi tiền.” Long Hướng Mai giải thích: “Hơn bảy mươi tệ, mua hai cân sườn cho anh ăn chẳng phải hay hơn sao?”
Trương Ý Trì cười: “Cũng được. Tôi thích ăn sườn.”
“Hầm nhạt, không kho mặn.”
Trương Ý Trì lại cười, gật đầu: “Ừ.”
Khi bước xuống xe buýt, Trương Ý Trì vô cớ thở phào nhẹ nhõm. Đối diện bến xe là chợ rau, loa phát thanh ba thứ tiếng vẫn cần mẫn gào thét, nhưng không biết có phải do mức độ ồn giảm hay không, triệu chứng đau đầu buồn nôn của anh đỡ hơn hẳn so với lúc ở huyện.
Chợ thị trấn vắng vẻ, các sạp hàng lơ đãng đón khách, toát lên vẻ lười biếng an nhàn chẳng thiết cầu tiến. Trong không khí này, lưng thẳng đơ vốn có của Trương Ý Trì vô thức thả lỏng. Anh buông xuống tâm trí, chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ theo Long Hướng Mai dạo quanh chợ.
Lâu rồi Trương Ý Trì không đi chợ, các sạp bày đủ thứ lạ lẫm. Anh chẳng tò mò, chỉ nhìn Long Hướng Mai ở sạp trái cây thoải mái nếm đủ các loại quýt, rồi cân đúng nửa cân, chẳng chịu mua thêm dù chỉ một lạng.
Trương Ý Trì lặng lẽ đứng bên, đoán già đoán non hoàn cảnh gia đình Long Hướng Mai khó khăn đến mức nào.
Bà chủ sạp tức giận dùng tiếng Miêu trách móc, Long Hướng Mai cười đùa tếu táo, cuối cùng còn mặc cả, khiến bà chủ nổi điên, chửi rủa hỗn hợp ba thứ tiếng Miêu-Hán-phổ thông, Trương Ý Trì mới hiểu chuyện gì.
Nhưng Long Hướng Mai mặt dày, cố mặc cả thêm một phen, cuối cùng mua được ba quả quýt với giá 1,75 tệ. Đương nhiên cô không có tiền lẻ 5 hào, thời buổi này ngoài ngân hàng chắc chẳng ai còn mệnh giá nhỏ thế. Long Hướng Mai rút điện thoại, chọn thanh toán WeChat. Thấy bà chủ sạp sắp phát điên, Trương Ý Trì buồn cười khuyên: “Em mua thêm vài quả đi. Loại quýt nhỏ này, một miếng là hết.”
Long Hướng Mai hỏi: “Anh muốn ăn không?”
Trương Ý Trì lắc đầu.
“Thế không mua nữa.” Long Hướng Mai xách túi quýt, đi xa vài bước rồi mới cười nói với Trương Ý Trì: “Người bán hoa quả là họ hàng bên bà nội em, lúc bố em nɠɵạı ŧìиɧ, bà ấy đứng nói mát. Bảo tại mẹ em hung dữ, bố em áp lực quá mới nɠɵạı ŧìиɧ. Nghe có vô lý không? Nếu hôm nay không phải chỉ có bà ấy bán hàng, em chẳng thèm mua của bà đâu.”
Vừa nói, Long Hướng Mai nhanh nhẹn bóc một quả quýt, dùng vỏ đựng một nửa đưa cho Trương Ý Trì, rồi đắc ý nói: “Nhỡ em làm bà ấy tức chết, thế là tích đức lớn rồi!”
Trương Ý Trì bị ép nhận quả quýt, không biết nói gì, tích đức dùng kiểu này à?
Long Hướng Mai ném nửa quả còn lại vào miệng, mắt cười cong như vầng trăng non: “Ngọt quá!”
Trương Ý Trì đưa nửa quả của mình trả lại: “Em ăn đi, anh không quen ăn ngoài đường.”
Mấy cậu ấm nhà giàu lắm tật xấu thật! Long Hướng Mai thầm chửi, nhưng vui vẻ nhận lại. Lần này cô không ăn ngấu nghiến nữa, mà bóc từng múi, ăn cẩn thận. Ăn xong vỗ tay, không đυ.ng đến hai quả còn lại, mà lắc túi nilon như chong chóng, đi thẳng đến sạp thịt.
Ánh mắt Trương Ý Trì chùng xuống. Trước giờ anh chưa tiếp xúc với tầng lớp nghèo khổ thực sự. Bạn bè ở trường suốt ngày kêu “cạp đất mà ăn”, nhưng lại mua trà sữa hai mươi mấy tệ chẳng chớp mắt. Đây là lần đầu anh thấy ai đó trân trọng từng quả quýt rẻ tiền đến thế.
“Sườn anh ăn mấy miếng?” Long Hướng Mai dùng kẹp sắt lật mấy miếng sườn, có vẻ đang chọn miếng ngon nhất.
“Hai miếng.” Trương Ý Trì bị cắt ngang suy nghĩ, trả lời qua loa.
Long Hướng Mai nhanh nhẹn gắp đúng hai miếng sườn ném lên cân. Trương Ý Trì ngạc nhiên: “Em không ăn à?”
“Hôm nay Linh Linh lấy chồng, nhà cô ấy còn đồ ăn thừa. Đồ nhà cô ấy nhiều dầu mặn, không hợp với anh.” Long Hướng Mai giải thích, rồi quay sang cười với chủ sạp: “Bác bớt chút đi!”
Chủ sạp cười khà: “Cô nhất định phải chiếm chút lợi của tôi hả?”
Long Hướng Mai đáp không chút do dự: “Phải!”
Chủ sạp bó tay, khi gói sườn liệng thêm miếng thịt nạc dài hai ngón tay vào túi, mặt nhăn nhó đuổi Long Hướng Mai đi.
Long Hướng Mai vui vẻ nhận túi nilon: “Cảm ơn bác! Lần sau cháu lại mua nhé!”
Chủ sạp thịt bên cạnh biết hoàn cảnh Long Hướng Mai, hiếm thấy cô mua thịt, lại còn mua tận hai miếng sườn một lúc, liền trêu: “Em Mai, hát cho tôi nghe một bài đi, tôi cho miếng thịt miễn phí!”
Trương Ý Trì nhíu mày, đây… có phải là quấy rối tìиɧ ɖu͙© không?
“Được thôi!” Long Hướng Mai cười khúc khích, lập tức hát to: “Em có con dao phay, chặt chim anh chặt chim anh - la la la - la la la la -”
Mấy chủ sạp xung quanh phá lên cười, chủ sạp thịt bên cạnh đỏ mặt tía tai. Long Hướng Mai không ngừng, giọng hát vang xa át cả loa phát thanh ba thứ tiếng ngoài chợ, khiến cả chợ nghe rõ bài ca con dao.
Trương Ý Trì: “…”
“Được rồi, được rồi, được rồi!” Chủ sạp thịt chịu không nổi, xin hàng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cô làm ơn đừng hát nữa được không?”
Long Hướng Mai nhướn mày: “Anh bảo không hát là không hát sao, tôi không cần mặt à?”
Chủ sạp thịt: “…”
Thấy Long Hướng Mai sắp cất giọng hát tiếp, chủ sạp vội dâng một miếng thịt nạc khoảng bốn lạng. Vừa nhận thịt, giọng Long Hướng Mai lập tức thay đổi, bài ca chém gϊếŧ ngừng bặt, thay vào là điệu dân ca trong trẻo du dương. Vừa hát cô vừa nhảy nhót ra về, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.
"
"