Xoẹt - đùng đùng đùng! Xoẹt - đùng đùng đùng!
Trên bầu trời đêm, vài đóa pháo hoa bung nở. Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng ngôi làng giữa rừng núi, đồng thời làm gián đoạn giấc ngủ say của Trương Ý Trì.
Anh bật mở mắt, trong ánh pháo hoa chập chờn, thấy một khung cảnh kỳ lạ và xa lạ - chiếc giường gỗ cổ kính, giá gỗ đựng chậu rửa mặt, rương gỗ đàn hương kiểu dáng cổ điển, cùng tấm chăn bông lụa thủ công đắp trên người… những vật phẩm đáng lẽ đã thuộc về viện bảo tàng, giờ lại hiện ra trước mắt, khiến anh sửng sốt không thể lấy lại bình tĩnh.
“Đây là… đâu?” Trương Ý Trì lẩm bẩm.
Cái lạnh giữa đông vẫn bủa vây, cánh tay để ngoài chăn tê cóng. Trương Ý kéo chăn che kín người, cố gắng suy nghĩ, mong tìm được manh mối trong ký ức trống rỗng. Nhưng hình ảnh trong đầu dừng lại ở chiếc xe khách cũ kỹ đung đưa khiến người ta buồn ngủ, rồi đột ngột biến mất!
Như thể anh từ chiếc xe khách xập xệ, ngủ một mạch vào thế giới cổ xưa này.
Pháo hoa ngoài cửa sổ tiếp tục nổ, tiếng nổ chấn động màng nhĩ. Trương Ý Trì định thần, cố phân biệt mình đang ở trong thực tại hay giấc mơ.
Theo thói quen, anh đưa tay về phía gối, tìm điện thoại. Nhưng chỉ cảm nhận được sự mềm mại. Pháo hoa tàn dần, tiếng người vang lên. Giọng nói gần đến mức anh có thể nhìn thấy bóng người lấp ló sau rèm voan mỏng. Nhưng thứ lọt vào tai lại là ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ.
Âm điệu du dương, mang theo sự vui tươi, cùng những câu hát thỉnh thoảng vang lên, phần nào xoa dịu nỗi căng thẳng và sợ hãi trong lòng. Sau vài hơi thở sâu, anh lấy hết can đảm, mò mẫm xuống giường, bước đến cửa sổ, lặng lẽ mở cánh cửa đóng kín.
Gió lạnh ùa vào ngay lập tức, cuốn bay hơi ấm trên người Trương Ý Trì, khiến anh run lên vì lạnh. Nhưng điều khiến anh kinh hãi hơn là ngoài cửa sổ đang đứng một người! Nhận thấy động tĩnh, cô gái tóc dài đến thắt lưng từ từ quay lại.
Trương Ý Trì dựng tóc gáy! Vô số tiểu thuyết kinh dị và phim ma ám ập vào đầu, nỗi sợ chồng chất, khiến tim anh như muốn nhảy khỏi l*иg ngực! Nhưng khoảnh khắc cô gái quay mặt hoàn toàn, một cảm giác quen thuộc khó tả trào dâng, nhanh chóng xoa dịu nỗi sợ trong lòng.
Đây là một cô gái xinh xắn, gương mặt không quá tinh tế, cũng không phải kiểu mặt trái xoan thịnh hành, mà hơi tròn. Thoạt nhìn không quá ấn tượng, nhưng rất đặc biệt. Như hoa cúc dại trên vách đá vào cuối thu, không sánh được với quốc sắc thiên hương của mẫu đơn, nhưng tràn đầy sức sống rực rỡ.
Mái tóc đen bóng của cô được bện gọn thành bím dài thả xuống eo. Trang phục càng độc đáo. Đôi khuyên tai bạc hơi cầu kỳ, chiếc vòng cổ tinh xảo đè lên chiếc áo khoác đỏ sậm kiểu cổ, tay áo được viền nhiều lớp màu tối, khiến bộ trang phục vừa lộng lẫy vừa trang trọng.
Rất đẹp, nhưng hoàn toàn không liên quan đến hai chữ “hiện đại”.
Trương Ý Trì nuốt nước bọt, hai chữ “xuyên không” đè nặng trong đầu.
Xoẹt - đùng đùng đùng!
Thêm vài đóa pháo hoa nổ tung, trên bầu trời hiện lên hàng chục đóa cẩm tú cầu và một chữ “Song Hỷ” đỏ rực.
Trương Ý Trì, đầu óc đầy sách vở về xuyên không, bị choáng ngợp, suy nghĩ đầu tiên là liệu công nghệ cổ đại có thể tinh xảo đến vậy! Nhưng khi ngoảnh lại, một bóng đèn sợi đốt sáng rực lọt vào tầm mắt.
Cổ kim đan xen, khiến anh hoang mang.
“Đứng xem pháo hoa trong áo đơn, không lạnh sao?” Cô gái tóc bím chủ động lên tiếng.
Trương Ý Trì trả lời bằng động tác run như cầy sấy. Trong trạng thái căng thẳng, anh không nhận ra mình đã đứng giữa gió lạnh quá lâu, giờ đang lạnh đến mức răng đánh lập cập, không nói nên lời.
“Trời ạ!” Một giọng nói vang lên từ đám đông: “Anh bị nước cuốn mất trí rồi à? Đứng bên cửa sổ hứng gió lạnh giữa mùa đông!” Nói rồi, người đó như cắt xuyên qua cửa sổ, chưa kịp để Trương Ý Trì phản ứng, chỉ nghe tiếng cửa “ầm” mở, tiếp theo là một tấm chăn bay tới. Ngay sau đó, anh cùng tấm chăn bị ném trở lại giường!
“Người lạnh cóng rồi!” Chàng thanh niên bực bội quay ra cửa sổ hét: “Long Hướng Mai, mang tô canh gừng lại đây! Nhanh!”
Cô gái tóc bím ngoài cửa sổ thoắt biến vào màn đêm.
Chàng thanh niên bật đèn trong phòng, vặn nút chăn điện lên mức cao nhất. Sau đó lấy ra một chiếc đèn pin, chiếu vào đồng tử Trương Ý Trì.
Đồng tử đều và phản xạ tốt với ánh sáng. Chàng thanh niên thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra tứ chi của Trương Ý Trì. Động tác nhẹ nhàng và chuẩn xác, rõ là dân y khoa chính hiệu. Trương Ý Trì vô thức thả lỏng, hỏi: “Anh là bác sĩ?” Giọng anh khàn đặc, yếu ớt như người bệnh lâu ngày.
“Chưa, chưa tốt nghiệp, chưa có chứng chỉ hành nghề.” Chàng thanh niên thấy Trương Ý Trì còn nói được, lòng nhẹ nhõm, lập tức mỉm cười ôn hòa, tự giới thiệu: “Tôi là Dương Chương Vinh, sinh viên Đại học Y Hoa Nam. Nhìn anh cũng là sinh viên nhỉ? Tôi không tìm thấy điện thoại hay CMND của anh, còn nhớ số nhà không? Tôi cho anh mượn điện thoại báo tin.”
Trương Ý Trì ngẩn người, số điện thoại quen thuộc thoáng hiện rồi biến mất, anh cúi đầu, lắc nhẹ. Hàng mi dày rủ xuống che lấp mọi cảm xúc trong ánh mắt, tránh né ánh nhìn của “bác sĩ tập sự” Dương Chương Vinh.
Dương Chương Vinh thở dài, già dặn nói: “Bọn trẻ bây giờ! Ra đường phải nhớ số liên lạc khẩn cấp, không gặp chuyện tìm ai bây giờ!”
Trương Ý Trì im lặng, nghe Dương Chương Vinh lải nhải, không biết đang nghĩ gì. Dương Chương Vinh thấy vậy, linh cảm bất ổn, liền nói chậm lại, dịu dàng dò hỏi: “Anh… còn nhớ chuyện mình rơi xuống sông không?”
Rơi xuống sông? Trương Ý Trì ngẩng đầu, mặt mũi ngơ ngác.
Dương Chương Vinh hơi nhíu mày. Anh biết một số người khi gặp chấn thương hoặc tai nạn sẽ vô thức quên đi một số ký ức, điều này rất phổ biến trong y học. Nhưng phản ứng của Trương Ý Trì khiến anh bất an. Người bình thường ở nơi xa lạ, gặp người lạ, sẽ hỏi thông tin liên quan, nhưng chàng trai đẹp trai này dường như hoàn toàn mất phương hướng.