Chương 3

Tô Kiến Nguyệt nhận được sự đồng ý của Thẩm Tầm, cô ngồi trên giường ký túc xá, mắt cong cong mỉm cười.

Cô bạn cùng giường thấy cô cười vui vẻ như vậy liền hỏi: “Sao thế? Tự nhiên vui vẻ vậy?”

“Ngày mai không có tiết, mình sẽ đi tìm chị chơi.” Tô Kiến Nguyệt vừa trả lời, tay cũng không ngừng nghỉ, nhanh chóng đặt vé máy bay của mình.

Lưu Vũ Giai, cô bạn đối diện của cô, “xì” một tiếng rồi tiếp tục nói: “Lại đi tìm chị Thẩm Tầm nhà cậu à? Mà nói thật, hồi bé mình có xem cái chương trình thực tế của hai cậu đấy, chương trình đó hồi đó nổi lắm, gọi là "Mầm Non Điền Viên" đúng không?”

Tô Kiến Nguyệt cười gật đầu: “Đúng rồi, cậu nhớ rõ hơn cả mình nữa, nhưng hồi đó cậu cũng đâu lớn lắm đâu?”

“Đúng là thế, mình xem mùa hai lúc ba bốn tuổi, sau đó thấy hay quá, còn bảo mẹ tìm mùa một cho xem nữa. Mà phải nói là hồi bé cậu đáng yêu thật sự!” Lưu Vũ Giai vừa nghĩ đến dáng vẻ Tô Kiến Nguyệt hồi nhỏ, trên mặt liền không ngừng mỉm cười.

Tô Kiến Nguyệt ngẩng mặt lên, vẻ mặt đầy tự hào: “Đương nhiên rồi, bây giờ tớ cũng rất đáng yêu mà, đúng không?”

Lưu Vũ Giai bĩu môi, nhưng phải công nhận rằng Tô Kiến Nguyệt thực sự đã lớn lên nhưng vẫn giữ đi nét, có rất nhiều sao nhí lớn lên bị "vỡ nét", nhưng Tô Kiến Nguyệt lại càng lớn càng đẹp.

Lưu Vũ Giai từng gặp mẹ Mạc và mẹ Tô của Tô Kiến Nguyệt vào đầu năm nhất đại học, ấn tượng đầu tiên của cô ấy về hai người là "thời gian không bao giờ đánh bại người đẹp", Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng vẫn trẻ trung như vậy, gần giống với những gì cô ấy thấy trên TV hồi bé, thậm chí trông còn có khí chất hơn trước.

Mà khuôn mặt của Tô Kiến Nguyệt, đã thừa hưởng trọn vẹn tất cả những ưu điểm của mẹ Mạc và mẹ Tô. Cả trường họ cũng không tìm được Alpha nào đẹp hơn Tô Kiến Nguyệt, điều này khiến Tô Kiến Nguyệt từ khi mới nhập học năm nhất đã bị rất nhiều Omega theo đuổi.

“Xí, tự luyến.” Lưu Vũ Giai trêu Tô Kiến Nguyệt một tiếng, rồi tiếp tục chơi game của mình.

Tô Kiến Nguyệt thì nhanh chóng xuống giường. Ký túc xá của họ là phòng bốn người, nhưng trong đó có hai người bạn cùng phòng có nhà riêng bên ngoài trường, vì vậy không mấy khi về ký túc xá ở. Tô Kiến Nguyệt, để tiện chơi ở trường, thường chỉ về nhà vào cuối tuần.

Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, Tô Kiến Nguyệt mặc quần áo xong, chuẩn bị về nhà một chuyến.

Tô Kiến Nguyệt đi bộ đến bãi đỗ xe, trên đường đi gặp không ít người chào hỏi, Tô Kiến Nguyệt cũng vui vẻ đáp lại từng người.