Quyển 1 - Chương 9

Một ông cụ đội mũ len ngồi xổm bên bồn hoa, trông thấy Lục Sóc đi tới thì thuần thục cầm lấy chiếc chậu nhôm trên mặt đất lên quơ quơ, mấy đồng xu trong chậu vang lên tiếng đập bang bang: “Xin hãy cho tôi chút tiền, xin hãy cho tôi chút tiền.”

Lục Sóc dừng bước, móc một xấp tiền lẻ từ trong túi, rút mười tờ tiền giấy ra bỏ vào trong chậu.

Ông cụ vội vàng lấy tiền giấy ra bỏ vào túi, gương mặt già nua râu ria bạc phơ nở nụ cười để lộ hàng răng vàng khè: “Cho thêm chút nữa nhé, cho thêm chút nữa nhé, cho thêm gói mì đang cầm cũng được.”

“...” Lục Sóc cất tiền lẻ còn lại vào trong túi: “Tốt xấu gì cũng kiếm chút nghề mà làm đi, cứ vòi vĩnh sao được.”

Ông cụ khoanh tay: “Già rồi, không buôn bán được nữa.”

“Lúc trước ông từng buôn bán rồi à? Bán cái gì thế?”

Ông cụ: “Bán thân, đi làm “vịt” ấy.”

Lục Sóc: “...?” Xoay người rời đi.

Ông cụ còn đang gọi anh: “Này? Nói thêm hai câu đi! Tôi thấy dáng dấp cậu không tệ, tôi giới thiệu cho cậu vào nghề!”

Lục Sóc bước nhanh hơn.

Đi thật xa rồi còn nghe thấy ông cụ đang tiếc nuối thở dài: “Ài, sao người trẻ tuổi bây giờ không ai dám đặt chân thử nghiệm nhỉ.”

1748: [Tôi phục luôn á.]

Hiếm khi Lục Sóc đồng ý với nó.

[Anh không được lạc lối vào con đường làm “vịt” đấy nhé!] 1748 biết rõ anh không phải người tốt lành gì, sợ anh tin vào mấy lời bậy bạ: [Làm “vịt” không có tương lai đâu! Anh nhìn ông cụ đó kìa, già rồi mà còn mặt dày xin cơm. Cấp dưới của tôi có một ký chủ làm “vịt”, mấy trăm năm rồi mà tôi chưa ngẩng đầu lên được đấy.]

Lục Sóc: “...”

1748 đáp lên đầu Lục Sóc: [Anh muốn đi đâu?]

“Xuống.”

[Không đó.] 1748 cực kỳ bá đạo.

Còn chưa nói hết câu thì đã bị một tiếng thét to cắt ngang...

“Xem kìa! Ai thế kia?”

1748 cả giận nói: [Lớn mật! Là đứa nào!]

Lục Sóc quay đầu lại, bắt gặp mấy tên côn đồ với dáng vẻ lêu lổng đang đứng cạnh bồn hoa, ở giữa là Hoàng Hầu Nhi.

Hoàng Hầu Nhi ngậm nửa điếu thuốc, không châm lửa, cười ngả ngớn nhìn Lục Sóc vẫy tay: “Lại đây.”

Lục Sóc dừng bước, híp mắt, chuyển hướng đi về phía đám người Hoàng Hầu Nhi.

“Hoàng Hầu Nhi.”

Gương mặt cà rỡn của Hoàng Hầu Nhi lập tức thay đổi, gã còn chưa nói gì, mấy tên côn đồ khác đã gào lên: “Con mẹ nó mày bị đánh chưa đủ đúng không?”

“Dám gọi thẳng tên anh Hoàng!”

Lục Sóc không ngại học hỏi kẻ dưới: “Vậy nên gọi là gì?”

“Gọi anh Hoàng.”

Sắc mặt Hoàng Hầu Nhi rất khó coi, gã là đứa con hoang bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó được ông bà nhặt về nuôi, hai người già không có học thức, không biết đặt tên sao cho hay. Năm đó vừa khéo là năm Thân, nên đặt luôn cái tên Hoàng Hầu Nhi cho gã.

Cái tên khó nghe này khiến gã phải chịu vô số lời chế giễu, bây giờ vất vả lắm gã mới lăn lộn kiếm được chút oai phong, lại có một thằng không biết trời cao đất rộng gọi thẳng tên gã.

Rốt cuộc là ai đã tiết lộ tên của gã!

Cáu! Cáu vãi!

Anh Hoàng? Chó vàng thì còn được, Lục Sóc chẳng gọi đâu.

Hoàng Hầu Nhi ác liệt chỉ vào chiếc túi nhựa trên tay anh: “Đó là cái gì? Không phải không có tiền hả? Mấy cái này lấy ở đâu?”

Lục Sóc lấy một cây xúc xích ra đưa cho Hoàng Hầu Nhi: “Cho một cây nè.”

Hoàng Hầu Nhi nghiến răng nghiến lợi: “Mày giỡn mặt với ông mày hả?”

Lục Sóc vừa muốn lấy lại thì nghe thấy Hoàng Hầu Nhi nói: “Tụi tao có nhiều người như vậy mà mày chỉ đưa một cây xúc xích, ai ăn ai nhịn? Đưa hết cho tao!”

Lục Sóc: “...”

1748 im lặng: [Thằng ngu này nghèo đến điên rồi.]

Lăn lộn thành như vậy còn bước ra ngoài, xấu hổ quá đi.

Hoàng Hầu Nhi tuân theo đạo lý thịt muỗi cũng là thịt, cướp luôn túi nhựa trên tay Lục Sóc, để cho tên côn đồ phía sau cầm. Sau đó nghiêng đầu bảo một tên côn đồ khác tiến lên lục soát người Lục Sóc.

Đáy mắt Lục Sóc rét run, nhưng không nói gì, rất thuận theo giang rộng hai tay mặc cho tên đó kiểm tra.