“Không cần.” Lục Sóc vén chăn nằm xuống: “Thuận buồm xuôi gió.”
Người phụ nữ lặng lẽ rời đi, Lục Khôn kinh sợ không thôi, lại ra tay đánh anh. Bầu trời đêm đông chỉ có vài ánh sao sáng, anh vác cơ thể đầy thương tích ngồi dựa vào bức tường thấp.
Lúc này nhà họ Giang bên kia tường cũng bộc phát một hồi cãi vã. Vì cứu người trong mùa đông giá rét mà Giang Mục rơi xuống đập chứa nước, sốt cao không hạ.
Bọn họ đang chửi rủa ầm ĩ.
Ồn ào bảo không biết Giang Mục nổi cơn gì, người mà Giang Mục cứu rốt cuộc là ai, chửi bới hỏi phải tìm ai bồi thường.
Nhưng bọn họ mãi không biết, Giang Mục bị sốt cao mà không được chữa trị đã trở nên đần độn.
Cậu sốt hỏng đầu óc, hoàn toàn trở thành một đứa ngốc ngây thơ vô tri.
“Khụ khụ khụ!” Cổ họng Lục Sóc như bị nhét một khối than nóng, đau đớn vô cùng, bị ép tỉnh dậy khỏi một giấc mộng dài.
Ánh sáng từ cửa sổ hẹp chiếu vào phòng, Lục Sóc ho khan vài tiếng, cố góp chút sức để đứng dậy. Nhìn bốn phía xung quanh, anh lại nằm suốt đêm trên nền đất ẩm ướt!
Đứng lên thì thấy một quả cầu ánh sáng đang ngủ trên giường, mặc dù là một vật thể hình cầu, cũng không biết rõ kết cấu của nó lắm, nhưng Lục Sóc lại có thể nhìn ra nó rất thoải mái tự tại.
“Dậy... Ê!”
Mặt Lục Sóc tái nhợt, suy yếu đến cùng cực, thế mà ra tay không lưu tình chút nào, túm chăn trên giường lên khiến 1748 lăn lóc xuống đất.
1748 lăn trên mặt đất hai vòng rồi bay lên, căm tức nhìn Lục Sóc: [Bị khùng hả? Người dơ như vậy mà còn leo lên giường nằm?]
Lục Sóc chịu lạnh cả một đêm, bây giờ trên người vẫn còn hơi ẩm. Anh cởϊ áσ ngoài ướt đẫm ra rồi lăn vào trong chăn, trùm kín đầu.
1748: [Này!]
Giọng nói ồm ồm của Lục Sóc vang lên: “Biến.”
1748: [... Đờ mờ anh.]
Lục Sóc bị bệnh năm ngày, suốt năm ngày đều sốt cao, hạ sốt rồi lại sốt cao. Anh trốn trong phòng, đồ ăn là mấy gói mì anh mua lúc đã đỡ bệnh hơn, không có dinh dưỡng gì nhưng còn tốt hơn là chết đói.
Ngày thứ sáu, một tia nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên giường, cảm giác khó chịu của Lục Sóc đã biến mất hơn phân nửa.
Quần áo bị vứt trên mặt đất nhiều ngày đã khô, nhưng vừa dính máu vừa dính nước bẩn, rất hôi.
1748 ghét bỏ muốn chết: [Bẩn như vậy mà còn mặc?]
“Bớt xỉa xói chuyện của tao đi.”
1748 giận dữ.
Nằm nhiều ngày như vậy nên cả người Lục Sóc đau nhức, anh định ra ngoài mua chút đồ ăn.
Ra khỏi phòng đi ngang qua quầy lễ tân, túc trực ở quầy lễ tân là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, cô ấy nhai kẹo cao su ngẩng đầu, chào hỏi Lục Sóc: “Mấy ngày nay không thấy anh ra ngoài, tưởng anh chết trong phòng rồi chứ.”
Lục Sóc: “...”
Nói chuyện như vậy, xem ra khách sạn làm ăn vắng vẻ cũng có công lao rất lớn của cô ấy.
Bước ra cửa, ánh nắng ấm áp của mùa xuân đập vào mặt, ấm áp truyền khắp toàn thân.
“Cuối cùng cũng thấy mặt trời.”
1748 đi theo phía sau anh, cảm thấy rất khó hiểu.
Lần đầu tiên nó gặp Lục Sóc, cả người anh được bóng tối bao phủ, giống như một cây nấm sinh trưởng ở nơi âm u, không khỏi nghi hoặc: [Căn phòng ở viện điều dưỡng của anh không có ánh mặt trời sao?]
Lục Sóc lạnh nhạt nói: “Tao không thích phơi nắng.”
1748: [Không phơi nắng thì sẽ mốc meo mất.]
“Ừ, ví dụ thằng mốc meo như tao mới xui xẻo gặp phải mày.”
1748 giận dữ: [Méo có nhé!]
Trên người chẳng còn bao nhiêu tiền, Lục Sóc đi đến cửa hàng tiện lợi bên đường, lấy mấy gói mì ăn liền và mấy cây xúc xích: “Ông chủ, tính tiền, lấy thêm một gói thuốc lá...”
Ông chủ: “Thuốc lá? Loại nào?”
Lục Sóc: “Giống cái ông đang hút, tính tiền.”
Bất kể là khu Đông hay khu Tây đều có chung một bầu trời xanh. Lúc này trời trong vắt, vạn dặm không mây, cành liễu mới nảy mầm ở bên hồ khu Đông lay động theo gió, mấy con vịt hoang bơi lội tự tại trên mặt hồ xanh lam.
Làn gió ấm áp thổi qua người Lục Sóc, anh đi trên con đường đá ven hồ nhỏ, phía trước là mấy đứa nhóc đang cầm diều chạy loanh quanh đùa giỡn.