Quyển 1 - Chương 5

Năm đó là mùa xuân, con phố cũ bị lãng quên, dường như đến cả mùa xuân cũng đến muộn hơn những nơi khác.

Mấy người cậu ruột ở tỉnh xa dự định chia gia sản sau khi ông bà ngoại mất, được một khoản tiền rồi coi như chấm dứt quan hệ hai bên. Điều này cũng dễ hiểu, nhà có một con bạc vô độ nên chẳng ai muốn dính dáng, biết đâu một ngày nào đó lại bị vạ lây.

Anh em ruột còn có lúc lạnh nhạt với nhau, huống chi là một gia đình tái hôn, mẹ anh và mấy người cậu đó hoàn toàn không có quan hệ máu mủ.

Số tiền đó chứa đầy nỗi xót xa, không nhiều, chỉ mười hai nghìn tệ. Mẹ anh đã tính toán sẵn, trừ tiền học phí của anh thì số còn lại dùng cho sinh hoạt gia đình. Nhưng con súc vật đốt tiền đó như có ra đa, dễ dàng đoán được nhà có tiền. Ngửi thấy mùi tiền là ông ta lao tới như chó dữ, hung tợn đòi tiền.

Mẹ anh không cho nên ông ta nổi giận.

Lục Khôn vốn có thói bạo lực, nhưng không bao giờ đánh mẹ anh. Ông ta cậy mạnh lôi anh lúc đó mới mười tuổi ra ngoài sân. Mưa xuân đang rơi, sân đầy bùn đất, anh bị đè xuống vũng bùn đánh đập, đấm này rồi tới đấm kia, như muốn đánh anh chết tươi.

“Mày nói, tiền ở đâu?”

Anh căm hận nhìn Lục Khôn rồi nhe răng cười dữ tợn, im lặng không nói.

Lục Khôn nổi giận đấm vào mặt anh. Mưa làm mờ mắt anh, anh nhìn người phụ nữ đang đứng dưới mái hiên kia. Người phụ nữ đau khổ quỳ xuống, ôm mặt khóc thút thít: “Lục Khôn, đừng đánh nữa, nó là con trai anh...”

“Nó không phải con trai em hả?” Lục Khôn nói với bà ta.

Mượn tiếng mưa và tiếng khóc, Lục Khôn thì thầm: “Thằng súc sinh, mày không nói cũng không sao, mẹ mày sẽ nói.”

Nói xong, Lục Khôn lau bùn đất trên tay vào quần, đi đến chỗ người phụ nữ. Ông ta nhẹ nhàng ôm bà ta vào lòng, biểu cảm hoàn toàn khác với vẻ hung dữ lúc nãy.

“Uyển Tình, Uyển Tình, em tin anh đi. Không phải em muốn dây chuyền vàng sao? Chờ anh thắng được tiền, anh mua cho em. Em tuổi Thỏ, anh mua mặt dây chuyền hình con thỏ vàng, được không.”

Vẻ kinh hoàng và đau đớn trên mặt người phụ nữ dần biến mất, cũng không còn run rẩy nữa, như con kiến rơi vào mật ngọt.

Cuối cùng, mười hai nghìn tệ kia vẫn bị lấy đi.

Trước khi đi Lục Khôn liếc mắt nhìn anh, cười một tiếng: “Sao nào?”

Anh ngồi trong vũng bùn, lòng như rơi xuống vực sâu.

Người phụ nữ ôm anh bật khóc: “Con trai, con có đau không?”

Mưa xuân lạnh lẽo rơi xuống, tí tách tí tách. Anh nhìn cánh tay tím bầm đầy vết thương đan xen với bàn tay trắng trẻo xinh đẹp của bà ta, bỗng thấy choáng váng, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Ông ấy là cha con, con đừng hận ông ấy, đừng hận ông ấy...”

Câu nói đã nghe vô số lần giờ lại như một mũi nhọn đâm vào tim, anh đột nhiên mở mắt, lạnh giọng hỏi lại: “Sao lại không được?”

“Sao?” Người phụ nữ sững sờ.

Anh lặp lại từng chữ một: “Sao lại không được trách ông ta? Không được hận ông ta?”

“Vì...” Người phụ nữ kinh ngạc nhìn anh, nhấn mạnh một sự thật hiển nhiên: “Vì ông ấy là cha con, trên đời này không có người con nào hận cha mình cả.”

“Không.” Anh ngắt lời bà ta: “Không phải, vì ông ta đánh con, người đau là con.”

Người phụ nữ lập tức như con mèo bị giẫm đuôi, giọng nói cũng cao vυ"t hơn: “Vậy con cũng trách mẹ sao? Hận mẹ sao? Con muốn ông ấy đánh mẹ như đánh con sao? Mẹ làm tất cả vì ai! Con... Mẹ sinh con ra để làm gì! Cha con nên đánh chết con mới đúng!”

Bà ta vén mái tóc ướt đẫm, giận dữ bỏ đi.

Vết thương cũ lẫn mới đau như lửa đốt, mưa lạnh càng lúc càng lớn, từng giọt nước lăn trên mặt, anh cúi đầu, lúc mím môi bỗng nếm được một vị mặn chát.

Không biết sau bao lâu, mưa trên đầu đột ngột ngừng lại, anh ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc ô có họa tiết ca rô. Dưới chiếc ô che nắng che mưa là một cậu bé anh chưa từng gặp.