Quyển 1 - Chương 16

[Này!] 1748 không nhìn nổi nữa: [Anh không thấy cậu ấy rất thích hộp gỗ nhỏ này sao? Anh cứ một mực muốn cái này làm gì!]

Lục Sóc nói: “Tôi cũng thích.”

[Hả?]

Không biết Giang Mục phát hiện ra điều gì, cậu cúi người tiến lại gần trước mặt Lục Sóc, như muốn nhìn anh rõ hơn một chút: “Có, có phải tôi đã gặp anh rồi không...”

Hai người bọn họ đứng rất gần, Lục Sóc hơi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc ấy, anh gần như có thể nhìn thấy những sợi lông tơ màu vàng nhạt li ti trên gương mặt của Giang Mục, hơi thở ấm nóng của cả hai cũng đang hòa quyện vào nhau.

Trái tim vốn bình tĩnh của Lục Sóc chậm rãi vang lên nhịp trống dày đặc, từng tiếng vang lên như sấm.

“Anh là...”

Giang Mục đưa tay ra, ngón tay còn chưa chạm đến Lục Sóc thì đã bị anh hất đi.

Lục Sóc cắt ngang sự hoang mang của cậu: “Chưa từng gặp.”

Anh nhìn Giang Mục thật sâu: “Cũng sẽ không gặp lại.”

Giang Mục vươn tay định kéo Lục Sóc lại nhưng chỉ chạm vào góc áo kiên quyết xoay người rời đi của anh.

1748 sắp bị Lục Sóc chọc cho tức chết: [Rốt cuộc anh muốn làm gì! Rõ ràng anh còn thích cậu ấy, anh...]

“Ai nói tao thích chứ.”

1748 cười lạnh: [Ồ, anh không thích cậu ấy, vậy anh là dũng sĩ nhiệt huyết thích làm việc nghĩa hả? Vừa nghe thấy giọng của người ta thì lập tức lao vào trong. Bây giờ còn giả vờ gì nữa? Chân bị thương rồi kìa, không đau hả? Cố chịu đến mức mặt tái nhợt luôn ha, vì sao ấy nhỉ?]

Lục Sóc: “...”

Không biết là tâm tư bị đâm trúng hay chân thật sự đau nên không cần giả bộ nữa, giờ khắc này Lục Sóc thả chậm bước chân lại, ánh trăng mờ ảo và ánh đèn đường bên phố kéo bóng dáng anh thật dài, anh như một con sói cô đơn đang đi giữa vùng tuyết trắng.

“... Không cần đâu.” Lục Sóc vuốt ve những đường vân trơn nhẵn trên hộp gỗ nhỏ trong túi, giọng nói nhẹ như lông vũ: “Không cần thiết.”

1748 không hiểu những lời nói lộn xộn của anh, nghi hoặc hỏi: [Không cần thiết gì?]

“Không ai tắm hai lần trên một dòng sông.” Lục Sóc nói: “Chẳng phải mày kêu tao bù đắp sao? Không có quan hệ gì là sự bù đắp tốt nhất. Không phải sao?”

[Cũng có đạo lý.] 1748 trầm tư rồi lại hỏi tiếp: [Sao anh biết sau này hai người sẽ không gặp nhau nữa?]

“Cậu ấy không nhớ tao, cũng không biết tao. Nếu như cậu ấy có thể sống lại thì chắc cũng không muốn tiếp xúc với tao.”

1748 kéo dài giọng nói: [Vậy sao?]

Lục Sóc vừa bước một chân ra khỏi con hẻm nhỏ, gió đêm bỗng thổi mạnh, trong làn gió vang lên một tiếng gọi...

“Lục Sóc!”

Trăng lạnh treo cao, gió đêm thổi vù vù.

Lục Sóc đứng ở đầu ngõ im lặng đối mặt với Giang Mục đang níu lấy góc áo anh, hai người giằng co, đối phương không nhúc nhích thì mình cũng không nhúc nhích.

“Thả ra.”

“Không thả!”

Lục Sóc: “...”

Giang Mục càng kéo càng chặt, sự quật cường hiện rõ trên khuôn mặt.

“Anh là Lục Sóc!”

Lục Sóc quay mặt đi: “Không phải tôi.”

Giang Mục đi theo anh, xích lại gần nhìn anh: “Là anh.”

Xung quanh dần dần yên tĩnh, Giang Mục không nhịn được mà lắc nhẹ góc áo Lục Sóc. Lục Sóc hoàn hồn, vươn tay nắm lấy cổ tay Giang Mục, từng chút một kéo góc áo ra khỏi tay cậu, kéo đến tận cùng, tay Giang Mục buông thõng xuống.

“Tôi đã nói là không phải tôi.” Lục Sóc gằn từng chữ.

Nói xong anh lập tức quay người rời đi.

“Lục Sóc!”

“Lục Sóc.”

“Lục Sóc...”

Tiếng gọi phía sau ngày càng nhỏ, Lục Sóc bước nhanh hơn, mãi đến khi đi ra khỏi ngõ nhỏ, Lục Sóc mới từ từ dừng lại.

Đúng như 1748 nói, chân anh vừa mới va mạnh một cái, cú va đó trực tiếp chạm đến xương, cơn đau dần dần nổi lên, sắc mặt anh trở nên tái mét.

1748: [Tên cứng đầu, cho anh đau chết luôn. Không cần mua thuốc cảm nữa đâu, tiệm thuốc đóng rồi.]

Lục Sóc không thèm để ý đến cậu ta, từng bước đi trở về. Đầu óc anh quay cuồng, cộng thêm cơn đau chân nên anh không chú ý đến cái đuôi nhỏ chẳng biết đã đi theo sau từ lúc nào.