Ông nội cô là một nhà văn lớn từng du học nước ngoài. Sau khi về nước ông được phong làm giáo sư văn học cấp một rồi lại được vào Ủy ban khoa Học viện Trung Quốc, lương hàng tháng lên tới 445 nhân dân tệ.
Vào thời điểm đó thì mức lương của giới văn nghệ cao hơn nhiều so với mức lương của giới hành chính, huống chi là giáo sư cấp một. Có những tỉnh còn không có một nhân tài văn nghệ nào.
Những người dân thường có điều kiện kém hơn thì một tháng chỉ có 8 nhân dân tệ tiền lương.
Vì vậy ông nội cô rất mong cha cô có thể từ bỏ khoa học để theo đuổi văn học, còn bà nội cô là người thừa kế nghề thuốc bắc gia truyền của nhà họ Kỷ nên bà lại xúi giục Kỷ Cảnh Hòa phải theo đuổi sở thích của mình.
Bà vốn muốn Kỷ Cảnh Hòa học y với bà rồi sau này sẽ kế thừa y học cổ truyền.
Nhưng tính toán của hai ông bà đều không thành. Cha cô là Kỷ Cảnh Hòa từ nhỏ đã không muốn kế thừa nghiệp y và một lòng theo đuổi chính trị, ngay cả sở thích cũng là sửa chữa máy móc bằng thép và đóng một số đồ nội thất trong nhà, không liên quan gì đến y học.
Nhà không còn cách nào khác đành phải cưới người môn đăng hộ đối là mẹ cô để học nghề thuốc bắc.
Đáng tiếc là mẹ cô cũng không hứng thú với thuốc bắc mà lại thích những loài hoa cỏ.
Sau đó bà nội lâm bệnh không dậy nổi, để thực hiện tâm nguyện của bà thì dù Kỷ Hương Lan trong sách có chút tính tiểu thư nhưng cũng tình nguyện vì bà mà học y.
Trong những năm bà nội hấp hối, may nhờ Kỷ Hương Lan thông minh nên cô cũng học được một số kiến thức.
Mặc dù lý thuyết về thuốc bắc không thể vượt qua người đi trước nhưng cũng tạm ổn. Chỉ tiếc là chưa kịp lĩnh hội thuật châm cứu thì bà nội cô đã qua đời chỉ để lại nhiều sổ tay y học cho nhà họ Kỷ.
Không lâu sau khi bà nội cô mất thì ông nội cô cũng qua đời vì kiệt sức trong ba năm thiên tai lớn đầu những năm sáu mươi.
Lúc này Kỷ Hương Lan đang học năm thứ hai tại Đại học Y học cổ truyền Hàng Thành.
Cô hơi đau đầu nhắm mắt lại, sau khi sắp xếp lại ký ức trong đầu thì bỗng bật dậy như cá chép.
Kỷ Hương Lan: "..."
Cô còn quên một chuyện.
Vị hôn phu Tống Thành cũng học tại Đại học Y học cổ truyền nên cô đã phải lòng Tống Thành ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó cô theo đuổi anh ta ráo riết trong hai năm mới làm anh ta động lòng.
Giọng nói trong ký ức của cô thật “chói tai”.
"Con nói hai đứa muốn đính hôn, với tư cách là cha thì cha mong con suy nghĩ cho kỹ. Một khi con là người yếu thế trong tình yêu thì con sẽ phải nhượng bộ cậu ta rất nhiều trong mối quan hệ này."
Trong ký ức, Kỷ Cảnh Hòa đã từng nói với cô như vậy.
Nhưng cô nhất quyết không lấy ai khác ngoài anh ta, sau nhiều lần quỳ gối cầu xin Kỷ Cảnh Hòa, cuối cùng hai người đã đính hôn trước.
Trong sách có chèn lời thoại gốc của Tống Thành...
Tống Thành: “Kỷ Cảnh Hòa thấy tôi thật thà và cũng là người nhà tử tế, ông ấy nói ông ấy không phải là người có tư tưởng cổ hủ nhất định phải môn đăng hộ đối nên ông ấy hy vọng tôi có thể yêu thương con gái cưng của ông ấy nhiều hơn.”
“Thực ra lúc đó tôi rất khó xử, tôi thích Kỷ Hương Lan nhưng cha tôi không hài lòng với cuộc hôn nhân này.”
“Bởi vì lúc đó nhà chúng tôi là công nhân mà gia cảnh của Kỷ Hương Lan lại tốt. Cha tôi hy vọng tôi có thể cưới một người vợ đảm đang nên ông ấy cho rằng cô ấy không làm được.”
“Nếu như lúc đó tôi có thể giúp đỡ gia đình cô ấy thì gia đình cô ấy cũng sẽ không tan cửa nát nhà và cô ấy cũng sẽ không chết trẻ như vậy. Có lẽ tôi và cô ấy còn có thể sống đến đầu bạc răng long.