Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
» Tình Trạng:
Hoàn Thành
» Đánh Giá:
NAN / 10 ⭐
» Tổng Cộng:
0 Bình chọn
» Tổng Chương:
617
Kỷ Hương Lan chỉ ngủ một giấc đã xuyên từ năm 2222 đến năm 1966.
Xuyên thì thôi thế mà nhà họ Kỷ ở niên đại này sắp bị kẻ khốn nạn hãm hại, sắp bị áp giải đến nông trường cải tạo. Còn vị hôn phu nam chính của cô nghe theo lời đồn vì chính nghĩa mà cắt đứt quan hệ với cô.
Để tự cứu mình cô đã lập tức đuổi hết tất cả người hầu trong nhà.
Tự đào hố để chôn vàng bạc châu báu, lúc này những người làm tương tự cũng có cha mẹ trong sách của cô...
Nhìn người cha vốn thuận tay trái lại dùng tay phải và người mẹ sợ sâu đến mức ngất xỉu khi đào được giun đất lại nói muốn chiên lên ăn?
Kỷ Hương Lan run rẩy nói một câu khẩu hiệu: “Bình phương của 666 là bao nhiêu?”
Hai người cùng đáp: “443556!”
Kỷ Hương Lan biết người cha làm thợ thủ công quốc gia và người mẹ là nhà kinh tế học nông nghiệp cũng xuyên đến, cô đột nhiên cảm thấy mình được cứu rồi.
Kết quả của việc được cứu là cô kết hôn với con trai bạn cũ của cha.
Điểm tốt, tuy người đàn ông này thô lỗ nhưng lại đẹp trai, còn điểm xấu thì anh là phản diện trong sách.
Kỷ Hương Lan: “Sắp mất mạng rồi, chính phái hay phản diện gì đều là chuyện nhỏ.”
Nam phản diện vì chống đối nam nữ chính mà cuối cùng bị nam nữ chính hại chết.
Kỷ Hương Lan: “Chớ hoảng sợ chớ hoảng sợ, chuyện do người làm!”
Vì ham sống sợ chết nên Kỷ Hương Lan bận rộn đối đầu với nam nữ chính!
Cuộc sống sau khi kết hôn không giàu sang phú quý nhưng cô cũng không bị đói một bữa nào.
Người đàn ông thô lỗ hóa ra không phải là người đào đất mà là người đào mìn, không chỉ đưa cô theo quân ngũ mà còn mang theo cả cha mẹ cô lên đảo.
Từ một hoang đảo nghèo nàn biến thành nơi có đồ đạc và lương thực đầy đủ, không những không chết sớm mà còn sống càng ngày càng sung túc. Ngay cả kỹ thuật đánh bắt hải sản cũng ngày càng tiến bộ, họ sống còn sung túc hơn cả ngư dân. Hái sản vật trên núi, bắt hải sản trên biển và ăn uống còn phong phú hơn cả người thành phố.
Nhiều năm sau, mỗi lần có ai hỏi Lục Vệ vì sao có nhiều người thích anh như vậy mà anh lại chọn một đóa hoa nhỏ.
Anh lại nói: "Sao lại có nhiều lý do vậy chứ? Tôi chỉ không muốn thấy cô ấy chịu khổ thôi."