Chương 49: Lãnh Hạ mỉa mai

Người mang tin không phải ai khác mà chính là Lãnh Hạ – kẻ từng phản bội Trưởng công chúa.

Lãnh Hạ mặc một bộ y phục lộng lẫy hơn trước không chỉ một hai lần, bước vào viện với dáng đi uyển chuyển.

“Phu nhân, lão phu nhân sai nô tỳ đến báo tin, nói rằng Hầu gia đã về từ chiều nay.”

Lúc này, Trưởng công chúa An Thành đang nằm trên ghế xích đu dưới bóng cây trong sân, mắt nhắm lại, thư giãn. Thị không nói gì, chỉ có Mộc Xuân đang quạt hầu bên cạnh lạnh lùng nói mà không buồn ngẩng đầu: “Biết rồi, đi đi.”

Lời vừa dứt, khuôn mặt trang điểm lộng lẫy của Lãnh Hạ lập tức cứng đờ. Nàng ta siết chặt khăn tay, lòng đầy bất mãn. Vốn dĩ việc này là do Trương ma ma phụ trách, nhưng nàng ta nghĩ đến những gì từng bị hai người kia làm bẽ mặt liền bực bội không thôi.

Vì thế, nàng ta đã chặn đường nhận lấy việc này từ lão phu nhân, định cho hai người phụ nữ “mắt chó nhìn người thấp” kia thấy rõ cuộc sống hiện tại của mình đã tốt đẹp thế nào.

Dù là Trưởng công chúa An Thành thì đã sao? Lão phu nhân chỉ cần mở miệng là thị không dám không sợ hãi, ngoan ngoãn đến chỗ bà ta. Vẻ hống hách bắt nàng ta quỳ ngày trước giờ đâu rồi?

Lãnh Hạ đã hầu hạ Trưởng công chúa mười năm, nên hiểu rất rõ thị. Từ khi gả vào Hầu phủ, đừng nói đến lão phu nhân và Hầu gia, ngay cả ma ma bên cạnh lão phu nhân, thị cũng không dám làm trái ý.

Triều đại này vốn không có quy định công chúa phải quỳ lạy công công, bà bà, nhưng Trưởng công chúa An Thành lại vì muốn lấy lòng lão phu nhân mà luôn hành lễ như các công chúa triều trước…

Trong phủ, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng thấy thị bận rộn. Ngay cả việc hôn sự của con trai cô mẫu Thẩm Vạn Kỳ, thị cũng phải ra tay lo liệu.

Hầu phủ không giống như cưới về một phu nhân, mà như là rước về một bà vυ" chăm chỉ tận tụy.

Nghĩ vậy, Lãnh Hạ cười mỉa, đưa tay chỉnh lại cây trâm được lão phu nhân ban thưởng vài ngày trước.

“Hầu gia rời nhà nửa tháng nay, giờ cuối cùng cũng về phủ. Phu nhân chẳng lẽ không định tỏ chút thái độ nào sao?” Nói xong, nàng ta lại tiếp: “Mấy ngày trước chuyện phu nhân cãi nhau với Hầu gia và lão phu nhân, nô tỳ cũng có nghe qua.”

Những ngày được sủng ái ở tiền viện khiến Lãnh Hạ dường như quên mất mình là ai, lời nói ngày càng quá đáng: “Suy cho cùng, chuyện đó cũng là do phu nhân không phải. Cổ nhân có câu, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Phụ nữ thì chuyện gì cũng phải nghe lời trượng phu. Đâu có lý gì chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt lại cãi lời trượng phu với bà bà?”