Ôn Uyển giãy giụa vung vẩy hai tay, bật người ngồi dậy như một con cá chép.
Sau một đêm ngon giấc, nàng thỏa mãn vươn vai, rồi từ từ mở mắt.
Sau đó, liền đối diện với ánh mắt vô cùng ghét bỏ của Thẩm Ngự.
“Lau nước miếng đi.” Thẩm Ngự nhíu mày nói.
Ôn Uyển đưa tay sờ sờ, sự ngượng ngùng lập tức ập đến.
Thật sự chảy nước miếng rồi.
Nhưng có một câu nói rằng, chỉ cần bản thân không thấy ngượng, thì người ngượng sẽ là người khác.
Cho nên nàng mặt không đỏ tim không đập nhanh mà vỗ vỗ bụng: “Hơi đói rồi.”
Thẩm Ngự: “… Ừm, ta thấy rồi.”
Đến mức mơ thấy gặm móng heo, không phải là đói lắm rồi sao?
Lại bị hắn châm chọc, Ôn Uyển rất không vui, nàng nhíu mày.
“Ngươi sáng sớm tinh mơ, đứng bên giường ta làm gì? Nhìn lén một cô nương ngủ, ngươi có lịch sự không?”
Vẻ mặt Thẩm Ngự rất nhạt, dừng lại một chút, nụ cười càng sâu hơn.
“Không phải là ta bị tiếng ngươi gặm móng heo làm cho tỉnh giấc sao?”
Nói bậy!
Móng heo trong mơ của nàng rõ ràng đã bay đi mất, nàng hoàn toàn không gặm được miếng nào, sao có thể phát ra âm thanh được?
Thẩm Ngự nhìn dáng vẻ tức tối của nàng, lại nhếch khóe môi.
“Được rồi, ăn cơm xong còn phải lên đường, ngươi thu dọn một chút rồi xuống ăn cơm.”
Hắn nói xong liền quay người rời khỏi phòng.
Ôn Uyển nhìn bóng lưng hắn, cho đến khi bóng lưng hắn biến mất, nàng mới thu hồi ánh mắt.
Nàng luôn cảm thấy lý do vừa rồi của hắn là để lừa nàng, nhưng tại sao hắn lại đứng bên giường nhìn nàng ngủ từ sáng sớm?
Không thể nào là cuối cùng cũng nhận ra được vẻ đẹp của nàng chứ?
Ôn Uyển đã quen làm cá mặn, có một ưu điểm lớn nhất, đó là không hay nghĩ luẩn quẩn.
Chuyện không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Nàng đã chết một lần rồi, những ngày tháng bây giờ đều là nhặt được, vậy thì còn có gì phải sợ.
Chẳng sao cả, muốn ra sao thì ra!
Quán trọ trong thị trấn nhỏ, đồ ăn không quá phong phú, bữa sáng chỉ đơn giản là bánh bao, màn thầu và cháo loãng.
Ôn Uyển thật sự đói rồi, một miếng bánh bao một miếng dưa muối, ăn ngon lành.
Cao Linh và Thẩm Ngự ngồi đối diện nàng, trơ mắt nhìn nàng một hơi ăn hết năm cái bánh bao.
“Lợi hại.” Cao Linh bị nàng ảnh hưởng, cũng cảm thấy ngon miệng hơn, ăn nhiều hơn ngày thường một bát cơm.
Ôn Uyển phồng má nhai, giống như một con sóc nhỏ, ánh mắt và vẻ mặt đều vô cùng thỏa mãn.
Nàng nuốt thức ăn xuống, mới xua tay nói: “Cũng bình thường thôi, ta tuổi còn nhỏ, đang tuổi lớn, cho nên ăn nhiều hơn người bình thường một chút xíu.”
Nàng vừa dứt lời, Thẩm Ngự liền lạnh nhạt nhìn sang.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy có người nói việc ham ăn một cách thanh tao thoát tục như vậy.”