Có lẽ vì nàng quá chìm đắm vào việc thưởng thức những điều tốt đẹp, không hề chú ý tới ánh mắt Thẩm Ngự nhìn nàng càng lúc càng sâu.
Đúng lúc đầu ngón tay nàng còn muốn tiếp tục trèo lên cao hơn.
Thẩm Ngự đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng: “Được rồi.”
Ôn Uyển khẽ giật mình, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không.
Khoảnh khắc ấy, nàng đột nhiên có một ảo giác rằng mình đang bị bắt gian.
Má nàng, không thể kiểm soát mà bắt đầu ửng đỏ.
“Bụng ta, so với hai thương nhân kia thì thế nào?” Thẩm Ngự trêu chọc hỏi.
Đầu óc Ôn Uyển bị vẻ đẹp kia tấn công, có chút choáng váng, theo bản năng liền trả lời câu hỏi của hắn: “Chắc chắn là sờ thích hơn nhiều…”
Chưa nói hết, nàng đã tỉnh ngộ mà dừng lại, suýt chút nữa vì hối hận mà cắn vào lưỡi.
Thẩm Ngự cười khẽ một tiếng: “Đáng tiếc, ta không phải là tiểu phu quân sương gió nào cả, cho nên, dù ta có tám múi bụng thì cũng không phải thứ ngươi có thể mơ tưởng.”
Thẩm Ngự buông tay nàng ra, mang theo vẻ đắc ý như vừa giành được chiến thắng.
Hắn lại ngay trước mặt nàng, từ từ thắt chặt y phục lại.
Ôn Uyển lập tức hiểu ra, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng.
Vậy ra, vừa rồi hắn cố tình?
Lẽ nào, đây chính là lòng hiếu thắng của nam nhân?
Hai thương nhân trẻ tuổi kia để lộ múi bụng, làm hắn, người trên danh nghĩa là phu quân của nàng, cảm thấy mất mặt, cho nên mới muốn lấy lại thể diện trước mặt nàng?
Ha, nam nhân.
Ôn Uyển tức tối đặt chiếc lọ sứ lên bàn, quay người thổi tắt nến rồi trèo lên giường.
“Ngủ đi. Hiện thực ta không có được, vậy trong mơ ta không thể vui đùa với vài tiểu phu quân sương gió hay sao?”
Trong bóng tối, Thẩm Ngự đầu tiên khẽ giật mình, ngay sau đó sắc mặt âm trầm đến tận đáy.
Tiểu phu quân sương gió?
Lại còn vài người?
Nữ nhân này, quả nhiên vẫn bản tính khó dời!
Đêm đó, trong mơ Ôn Uyển có vui đùa với vài tiểu phu quân sương gió hay không, Thẩm Ngự không tài nào biết được.
Nhưng đêm đó hắn ngủ không được yên giấc. Trong mơ dường như có một tiểu nương tử với gương mặt mơ hồ, cứ quấn lấy hắn, đòi xem bụng hắn.
Trời vừa hửng sáng, hắn bực bội mở mắt, trầm mặt bước đến bên giường Ôn Uyển.
Tiểu nương tử trên giường, vẫn mặc nguyên y phục mà ngủ. Y phục vải thô khoác trên người nàng không hề quê mùa, ngược lại còn mang đến một cảm giác mộc mạc như người từ trong núi ra.
Không biết nàng đang mơ giấc mộng đẹp nào, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, cánh môi mềm mại tựa như quả dâu tây chín mọng, dường như chỉ cần cắn một miếng là sẽ trào ra dòng nước ngọt ngào.
Ánh mắt Thẩm Ngự tối đi, nắm tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt.
Hắn chắc chắn đã bị giấc mơ đêm qua ám ảnh, cho nên mới nảy sinh ra suy nghĩ xấu xa này.
Chỉ có thể trách nha đầu này gan lớn bằng trời, hở ra là nói lời ngông cuồng trêu chọc hắn.
“Móng heo lớn, đừng chạy…”