Chương 32

Trời vừa sáng, Ôn Uyển tỉnh dậy nhìn thấy căn phòng trống không, tức giận đến mức buột miệng mắng lớn.

Ách Bà mang bữa sáng vào, phía sau còn có Thẩm Chu đang bưng một bát thuốc.

Ôn Uyển quay người vào sau bình phong để rửa mặt, lúc đi ra lại giống như không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ ngồi bên bàn ăn sáng.

Ách Bà không thể nói chuyện, phần lớn đều là Thẩm Chu lên tiếng.

"Đại phu nói mấy ngày nay ngươi phải ăn đồ mềm, cho nên Ách Bà quyết định mỗi ngày ba bữa đều cho ngươi ăn cháo."

Ôn Uyển ừ một tiếng, không có ý kiến gì.

"Đại phu còn nói, muốn sớm ngày có con nối dõi, còn phải cẩn thận điều dưỡng thân thể, tốt nhất là hai tháng uống một thang thuốc. Nếu muốn một lần sinh được con trai, cũng có thể đến miếu Nương Nương ở phía đông thành thắp một nén hương..."

Ôn Uyển: "..."

Thấy Thẩm Chu càng nói càng xa, đã nói đến chuyện sau khi sinh con xong phải làm sao để có nhiều sữa.

Ôn Uyển cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy: "Ta ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm."

"Được." Thẩm Chu cũng răm rắp đi theo: "A Sài ca nói, sau này bất kể Tiểu Uyển tỷ tỷ đi đâu, ta đều phải đi theo chăm sóc ngươi."

Ôn Uyển sững người, nhưng cũng không nói gì.

Thời tiết đẹp, Ôn Uyển dẫn Thẩm Chu đi dạo trong thành.

Có bài học đau thương từ hôm qua, nàng không dám ăn nhiều nữa.

Hoạt động giải trí thời xưa thật sự có hạn, nàng không nghĩ ra được nên làm gì, liền hỏi Thẩm Chu.

Thẩm Chu thì lại có nơi muốn đến.

Cậu bé dẫn Ôn Uyển đến một quán trà có người kể chuyện, lúc này còn chưa đến trưa, mà trong quán trà khách đã ngồi chật kín.

Cậu bé dẫn Ôn Uyển đến một quán trà có người kể chuyện, lúc này còn chưa đến trưa, mà trong quán trà khách đã ngồi chật kín.

Tiểu nhị của quán dẫn hai người đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, rồi mang lên hạt dưa, lạc rang và trà nước.

"Nói về chuyện quân đồn trú ở biên thành chúng ta bị người Mạc Bắc vây khốn trên núi, binh sĩ của ta chưa đến một trăm người, trong khi đó quân địch Mạc Bắc đông hơn ngàn người. Bọn chúng lòng dạ hiểm ác, muốn dồn chúng ta vào thế bí như rùa trong chum, nếu để người Mạc Bắc siết chặt vòng vây, binh sĩ của ta sẽ phải đối mặt với nguy cơ toàn quân bị diệt..."

Ôn Uyển nghe một lúc, cũng dần hiểu ra: "Đây là đang kể chuyện về A Sài ca của ngươi à?"

Thảo nào cậu nhóc này lại vội vội vàng vàng muốn đến đây nghe kể chuyện.

Thẩm Chu gật đầu, vui vẻ nói: "Ta đã đến nghe mấy lần rồi, mỗi lần nghe đến đoạn A Sài ca gặp nguy hiểm đều sợ muốn chết, nhưng nghe đến đoạn sau, lại cảm thấy rất hả giận."

"Tiểu Uyển tỷ tỷ, ngươi cứ nghe tiếp đi, đoạn sau đặc sắc lắm."

Tâm tư của Thẩm Chu đều hiện rõ trên mặt, cậu bé chỉ muốn chia sẻ câu chuyện mình yêu thích cho người bên cạnh.

Người kể chuyện không hổ là người chuyên nghiệp, một động tác có thể chia thành tám chi tiết để miêu tả.