Ôn Uyển cũng không ngờ rằng, chỉ một câu nói đùa của mình, Thẩm Ngự nghe xong lại có thể đỏ mặt đến tận mang tai.
Ôn Uyển: "..."
Hóa ra, nhược điểm của hắn lại là chuyện này sao?
Thật sự quá ngây ngô rồi!
Rõ ràng là một hán tử mình đồng da sắt, sao chỉ khẽ trêu một câu đã bộc lộ dáng vẻ ngây ngô đến thế?
Sự đối lập thú vị giữa một nam nhi sắt máu và một mỹ nam ngây ngô như vậy, đối với Ôn Uyển mà nói, quả là một sự quyến rũ chết người.
Sắc tâm nổi lên, nàng không kìm được mà đưa tay sờ nhẹ lên má hắn.
"Dễ thương quá... Hửm? Ờ..."
Khi nhận ra mình vừa làm một chuyện ngốc nghếch, nhân lúc Thẩm Ngự còn chưa kịp phản ứng, Ôn Uyển đã vội rụt tay về.
Nàng ngượng ngùng giấu tay sau lưng, cứng đờ người mà cười khan.
Thẩm Ngự mãi một lúc sau mới nhận ra mình bị nha đầu này trêu ghẹo, trong phút chốc, sắc mặt hắn từ đỏ chuyển sang đen sạm.
"Một tiểu thϊếp của thương nhân, quả nhiên không biết xấu hổ!"
Thẩm Ngự tức giận mắng một câu, rồi đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.
Ôn Uyển chớp mắt nhìn theo bóng lưng hắn, mãi đến khi bóng người khuất hẳn, nàng mới bĩu môi thì thầm.
"Hừ, dám mắng ta không biết xấu hổ? Chuyện thật sự không biết xấu hổ, ta còn chưa làm đâu!"
"Nếu tội danh ta đã gánh rồi, không làm chút gì đó, chẳng phải ta chịu thiệt sao?"
Ôn Uyển càng nghĩ càng tức, nàng vớ lấy ấm trà tu một hơi hết nửa ấm, rồi hạ quyết tâm.
"Đây là ngươi ép ta! Không khiến ngươi phải quy phục, ta sẽ viết ngược tên mình!"
Mấy ngày nay, Kim Mộc cảm nhận rõ ràng trạng thái của đại tướng quân có chút không ổn.
Dù đại tướng quân không nói rõ nguyên nhân, nhưng Kim Mộc đoán chắc chắn có liên quan đến tiểu thư Ôn Uyển.
Sau khi những binh lính dưới trướng lại bị đại tướng quân thao luyện thêm hai canh giờ, Kim Mộc cuối cùng cũng không nhịn được mà tìm đến Thẩm Ngự.
Thẩm Ngự đứng trên đài cao của thao trường, áo trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn cởi tấm vải bông quấn trên cổ tay, ánh mắt liếc thấy Kim Mộc đang ngập ngừng muốn nói.
"Có chuyện gì sao?"
Kim Mộc gật đầu: "Ngô Thái thú đêm nay cưới tiểu thϊếp, có mở tiệc trong phủ mời những đồng liêu thân thiết. Thiệp mời đã được gửi từ hôm kia, hai ngày nay ngài bận rộn, ta vẫn chưa kịp trình cho ngài xem."
Ngô Thái thú năm nào cũng cưới tiểu thϊếp, những buổi tiệc như thế này trước đây Thẩm Ngự chưa từng đến, chỉ sai người mang một món quà đến coi như trọn vẹn lễ nghĩa.
Vì vậy, dù Kim Mộc đưa ra lý do "chính đáng" này, nhưng trong lòng lại không chắc chắn chút nào.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng đại tướng quân sẽ bảo hắn xử lý theo lệ cũ.
Nào ngờ Thẩm Ngự lại cúi mắt suy tư một lát, rồi ra lệnh: "Bảo người chuẩn bị một phần quà, buổi tối... ngươi hãy theo ta cùng đi."
Kim Mộc ngẩn người, suýt nữa cho rằng mình đã nghe nhầm.
Thẩm Ngự lau mồ hôi trên trán, rồi ra lệnh cho binh lính đang thao luyện trên sân được nghỉ ngơi.
Đám đông đã bị luyện đến nửa cái mạng cuối cùng cũng được thở phào, ai nấy đều đưa mắt nhìn Kim Mộc với vẻ biết ơn.