Nếu trước đây, Ôn Uyển chỉ là một người ngoài cuộc, thì từ giờ phút này trở đi, nàng đã thực sự sống trong không gian xa lạ này.
Khi nàng nhìn những Hán tử cao lớn này, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
A Sài chọn vài người lính làm mồi nhử, rồi làm những chuẩn bị liên quan theo cách mà Ôn Uyển vừa nói.
Sau khi sắp xếp xong, hắn quay lại trước mặt Ôn Uyển, rút một con dao găm từ trong ủng ném vào lòng Ôn Uyển.
"Biết gϊếŧ người không?"
Ôn Uyển ôm dao găm lắc đầu.
A Sài không cảm xúc ừ một tiếng, để lại một câu lạnh lùng: "Không biết thì học."
Ôn Uyển cúi đầu nhìn con dao găm.
Trên dao găm khảm những viên đá quý đắt tiền, lưỡi dao sắc bén ánh lên màu vàng đen, chất liệu rất khác so với dao găm thông thường.
A Sài thấy Ôn Uyển cầm dao găm khua khoắng trong không trung, mấy lần suýt sượt qua vành tai, thái dương hắn giật giật.
"Cẩn thận chút, dao găm này để ngươi gϊếŧ người, không phải để ngươi tự sát."
"Ồ." Ôn Uyển tra dao găm vào vỏ, mắt đảo một vòng: "Đại ca, nếu chúng ta xông ra được, còn sống sót, con dao găm này là của ta sao?"
A Sài như cười như không: "Muốn?"
Ôn Uyển gật đầu lia lịa.
A Sài hừ một tiếng, ngồi xổm xuống, ngón tay thô ráp véo cằm nàng.
"Hay là thế này đi, ngươi hôn ta một cái, con dao găm này, ta tặng ngươi."
Ôn Uyển lập tức trợn to mắt.
Hả?
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Không chỉ có thể trêu ghẹo soái ca, còn có thể nhận được bảo vật?
Ôn Uyển cảm thấy, nàng mà do dự một giây thôi, là bất kính với soái ca rồi!
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhanh gọn chuẩn xác.
Ôn Uyển theo bản năng liếʍ môi, vẫn còn thấy hơi tiếc nuối.
A Sài hoàn toàn ngược lại với vẻ thản nhiên của Ôn Uyển, cả người hắn đều ngây ngốc!
Hắn đỏ mặt ngay tức khắc, trong con ngươi mở to tràn ngập kinh ngạc và tức giận.
"Ngươi, ngươi..."
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta ép đến mức nói không nên lời!
Ôn Uyển nhận thấy cảm xúc của hắn, ấm ức giải thích: "Ơ... là ngươi bảo ta hôn, ta mới hôn mà."
Không thể trách nàng giở trò lưu manh được.
A Sài bực bội nghiến răng, bị nàng nói lại không cãi được, chỉ có thể nén một bụng tức, giận dữ quay người rời đi.
Cách đó không xa, Kim Mộc thấy hắn chịu thiệt, theo bản năng muốn trốn, vừa quay người đã bị kéo lại.
A Sài lạnh lùng nói: "Lát nữa thừa dịp loạn lạc gϊếŧ con nhỏ đó đi!"
Khóe miệng Kim Mộc giật giật, gượng gạo nói: "Tướng quân... chẳng phải ngài vừa nói, kế sách đối địch mà cô nương đó đưa ra hợp ý ngài, là nhân tài sao?"
"Ngài còn nói, bản đồ chưa tìm được, cô nương này lại biết định huyệt tìm mộ, giữ nàng lại vẫn còn có ích mà?"
A Sài: "..."
Lời này hắn nói không sai, nhưng cục tức này hắn nuốt không trôi.
Kim Mộc nói lời thấm thía: "Tướng quân, Nam tử hán đại trượng phu bị cô nương hôn một cái, có gì to tát đâu..."