Kiều Tô Tô là một cô nàng cá mặn chính hiệu, bỗng phát hiện ra mình lại là nhân vật phản diện "xấu nết" dùng để làm đối chiếu cho nữ chính "tốt đẹp" trong một cuốn tiểu thuyết niên đại. Trớ trêu thay, nữ chính của câu chuyện không ai khác chính là Phương Trác Thanh, kẻ thù không đội trời chung từ thuở nhỏ, nay còn là cấp trên trực tiếp của cô.
Trong giấc mơ, số phận nhà họ Kiều thảm hại đến không nỡ nhìn.
Em trai vì đánh nhau mà lỡ kỳ thi đại học, sau đó chán chường bỏ đi du học rồi bặt vô âm tín.
Anh trai ly hôn với người vợ nhà giàu, một mình nuôi đứa con thiểu năng, sống cuộc đời cô độc, quạnh quẽ.
Cha mẹ vì nhiều biến cố mà phải nghỉ hưu sớm, về già sống lay lắt nhờ tiền cho thuê nhà, ngày ngày ra chợ nhặt rau thừa sống qua bữa.
Còn bản thân cô, vì hám hư vinh mà từ chối mối tình thanh mai trúc mã chân thành, lựa chọn gả cho một gã phú nhị đại suốt ngày không về nhà. Về già vẫn phải nhìn sắc mặt người khác, đi đâu làm gì cũng phải báo cáo.
Ngược lại, Phương Trác Thanh dựa vào năng lực của chính mình, từ đại học đến nghiên cứu sinh, từng bước thay đổi vận mệnh gia đình. Và bước khởi đầu cho con đường thăng tiến của cô ta, chính là “mổ xẻ” Kiều Tô Tô – người đã yên vị bất động ở chức vụ hiện tại suốt bảy năm trời.
Kiều Tô Tô giật mình tỉnh giấc. Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cô kéo chăn... ngủ tiếp.
Giấc mộng thảm hại kia thì liên quan gì đến một con cá mặn chính hiệu như cô chứ?
Ngày đầu tiên làm cá mặn, cô phát hiện em trai bị vu oan vì “giở trò lưu manh” thực chất lại là anh hùng cứu mỹ nhân, còn tiện thể cưới luôn một nữ văn sĩ tương lai.
Ngày thứ hai, người anh trai lẽ ra phải ly hôn lại dắt cả vợ lẫn con về nhà, oai phong chứng minh bản lĩnh đàn ông.
Ngày thứ ba, cô trở thành tiền bối của nữ chính “thực lực khủng” kia, còn tiện tay cướp mất bạch nguyệt quang mà đối phương hằng ngày nhớ mong.
Miễn cưỡng đi xem mắt, Kiều Tô Tô lại phát hiện bạch nguyệt quang đã “chết” trong giấc mơ của nữ chính... hóa ra chính là bạn trai cũ thời trung học – người năm đó bị cô thẳng tay đá vì nghèo và không có tiền đồ.
Kiều Tô Tô: “...”
Làm người không nên như thế.
Nhưng ông trời cũng đâu cần phải khắc nghiệt đến mức này chứ?
Về phía Hoắc Văn Bác.
Từ nhỏ sống nhờ nhà người khác, ngày qua ngày tiết kiệm từng đồng, dựa vào việc nhặt ve chai để mưu sinh. Đến khi học cấp ba có bạn gái, cuộc sống càng túng quẫn hơn.
Cô bạn gái nhỏ đó vừa hám hư vinh vừa mỏng manh, người khác có gì thì cô cũng muốn có, người khác không có, cô càng phải có.
Tập vở mới ra, kẹp tóc xinh xắn, khăn tay đẹp mắt...
Cô có chút tính trẻ con, hư vinh một chút cũng là bình thường. Hoắc Văn Bác dù sống rất chật vật, vẫn cố gắng góp từng đồng từng hào để làm cô vui, cho đến khi anh nghe thấy cô nói với bạn rằng chỉ là thương hại anh, chỉ là chơi đùa cho vui.
Trái tim chân thành của anh vỡ vụn. Sau đó, anh đổi tên đổi họ, cứ nghĩ cả đời sẽ không gặp lại người con gái giả tạo đó nữa. Không ngờ, lại gặp cô trong buổi xem mắt.
Nhìn chiếc vòng tay vàng lấp lánh trên tay cô, kẹp tóc đính đá trên đầu cùng đôi giày da đang mốt nhất Quảng Châu dưới chân cô, Hoắc Văn Bác lại nhớ tới lời người mai mối: Cô gái này chăm chỉ, sống giản dị, chịu thương chịu khó.
Anh khẽ nhướng mày: Chăm chỉ? Chịu khó? Nói cô sao?
Nhân vật chính: Kiều Tô Tô, Hoắc Văn Bác (Tên khác: Ôn Dương). Nhân vật phụ: Phương Trác Thanh, Kiều Khoáng Dã.
Thông điệp: Tin tưởng lẫn nhau, cùng nhau nỗ lực vươn lên.