Chương 8

Khang Hi thoáng ngạc nhiên nhìn nàng. Nói đến chuyện ham học không phải chưa từng có, nhưng học chỉ để sau này có thể giải đáp công khóa cho con, thì Ô Nhã thị quả là người thứ nhất.

Nữ nhân khác đều cầu ngâm thơ, tranh chữ; nàng lại muốn học Tứ Thư Ngũ Kinh ư?

“Ngươi biết viết được mấy chữ?” Khang Hi hỏi.

Ô Nhã Tú Trinh càng thêm ngượng ngùng:

“Trong cung có quy củ, cung nữ không được học chữ nhiều…”

Trong cung, thái giám và cung nữ đều bị hạn chế không được biết chữ, sợ lỡ truyền tin ra ngoài. Ô Nhã thị vốn xuất thân bao y, chỉ miễn cưỡng biết viết tên mình, thêm vài con số để tiện nhận biết ngân phiếu hay tính toán.

Khang Hi trầm ngâm một lúc, rồi nói:

“Vậy thì để trẫm sai người đưa cho ngươi vài quyển: Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn. Trẫm sẽ dạy ngươi đọc, trước học nhận mặt chữ, rồi sau đó mới tính chuyện đọc sách.”

Làm phi tần, tự nhiên không còn bị gò bó bởi cái quy củ hạn chế của cung nhân.

Trên mặt Ô Nhã Tú Trinh lập tức hiện rõ vui mừng, nàng đứng bật dậy hành lễ:

“Đa tạ Hoàng thượng.”

Khang Hi gật đầu, trong lòng rất hài lòng, kéo nàng ngồi xuống rồi hỏi:

“Hai ngày nay, có còn thấy buồn bực không?”

Ô Nhã Tú Trinh khẽ giật mình. Hôm qua nàng mới vừa nói với tiểu nha hoàn về việc ấy, còn chưa kịp than phiền ra ngoài, sao hôm nay Hoàng thượng đã biết? Hóa ra Hoàng thượng đối với hậu cung, quả thật rõ ràng như lòng bàn tay.

Nàng cúi đầu, thành thật đáp:

“Không dám giấu Hoàng thượng. Sau khi sinh, nhắm mắt lại, thϊếp thường lầm tưởng hài tử vẫn còn trong bụng, đưa tay sờ, lại trống rỗng. Trong lòng không quen, mới có vài phần oán trách. Nay nghĩ lại, có lẽ chỉ là thói quen.”

Ô Nhã Tú Trinh khẽ sờ lên bụng mình, giọng dịu đi:

“Hơn mười tháng hoài thai, hài tử chân nhỏ tay nhỏ, giờ đã rời khỏi bên người… Nhưng nghĩ kỹ, được nương nương chăm sóc, đối với nó chỉ có lợi. Trong lòng nô tỳ hiện giờ, chỉ còn cảm kích.”

Nói đoạn, nàng chợt bật cười, vẻ u sầu trên mặt thoáng chốc tan biến, chỉ còn lại nét tươi vui trong trẻo, lộ ra chút nghịch ngợm đáng yêu.

Khang Hi nhìn thấy màu đỏ rực của mảnh vải thêu, lại nhớ đến việc nàng vừa xin lỗi vì không kịp may áo cho Quý phi, trong lòng đã tám chín phần tin tưởng. Y dịu giọng:

“Ngươi nghĩ thông suốt như vậy, trẫm yên tâm. Quý phi vốn thiện tâm, tất nhiên sẽ chăm sóc a ca chu đáo. Ngươi hãy dưỡng tốt thân thể, trẫm còn trông mong ngươi lại sinh thêm cho trẫm vài đứa con nối dõi.”

Ô Nhã Tú Trinh đỏ mặt, cúi đầu không nói. Trong lòng nàng biết, sinh con là chuyện vừa khổ vừa nguy hiểm, chẳng có nữ nhân nào thực sự thích thú. Nhưng ở hậu cung, không sinh thì sao có chỗ đứng? Nữ nhân muốn sống yên ổn, phải dựa vào con cái.

Khang Hi nhìn nàng ngượng ngùng, phong tình ẩn hiện, đáng tiếc đang ở cữ, không thể gần gũi. Lúc này đã gần trừ tịch, triều chính đã phong bút, y cũng rảnh rỗi. Nhớ đến việc nàng vừa xin học chữ, liền ra lệnh mang bút mực, giấy bạch tới.

“Đã muốn học, thì trước phải tập viết. Hôm nay trẫm dạy ngươi mấy chữ, ngày thường rảnh rỗi hãy luyện. Nhưng nhớ, đang ở cữ, không được mệt nhọc đôi tay, kẻo sau này đau nhức.”

Ô Nhã Tú Trinh vội vàng đáp ứng. Nàng cầm bút, cẩn thận viết ra mấy chữ ít ỏi mình biết, tên mình và vài con số. Viết xong, lại lén ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.

Khang Hi nhìn chữ, sắc mặt có phần… Cổ quái, như là nén cười.

Ô Nhã Tú Trinh khẽ mím môi, giả bộ buông bút có chút giận dỗi.

Khang Hi liền bật cười:

“Trẫm nào phải chê cười ngươi viết xấu đâu…”

Quả thật, Khang Hi chính là đang chê cười.

Người ta thường nói: chữ như người. Ô Nhã Tú Trinh tướng mạo tự nhiên không tồi, nhưng nét chữ kia… Lại chẳng khác nào một con gà con bị nắm chân, cào loạn trên giấy, để lại từng vệt mực méo mó. Nhìn vào, thật khó mà nhịn cười.

Khang Hi dứt khoát bật tiếng cười thoải mái:

“Ha ha, hiện tại tuy có chút khó coi, nhưng sau này chậm rãi luyện, tự nhiên sẽ thành đẹp. Có điều, lúc này ngươi vốn chưa biết, học xong rồi thì tự nhiên sẽ khác. Này, cầm bút thế này… Không nên buông lỏng, cũng không cần dùng quá sức. Tay phải ổn định, đừng để rung lắc.”

Vừa nói, Hoàng đế vừa cầm lấy bút lông, làm mẫu mấy nét rồi thuận thế nắm cổ tay trắng nhỏ của nàng, khẽ điều chỉnh:

“Nơi này dùng lực… Đã hiểu chưa?”

Mặt Ô Nhã Tú Trinh đỏ bừng, vội vàng gật đầu. Đợi Hoàng thượng buông tay, nàng liền lấy hơi, ngồi ngay ngắn, ngực ưỡn thẳng, tập trung viết lại.

Khang Hi khẽ gật đầu:

“Ừm, có ngộ tính. Chính là như vậy, nét bút vững vàng, một hoành một sổ đều phải kiên định. Vai cũng phải thả lỏng, không được nhún vai, nếu không thì chữ liền mất thế.”

Ô Nhã Tú Trinh nghe theo chỉnh dáng, song sức lực trên tay không nhiều, thân thể lại suy yếu, khí huyết chưa hồi. Mới viết được mấy chữ, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Khang Hi thấy vậy liền ngăn lại:

“Được rồi, viết chữ không phải chuyện một chốc một lát. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nhớ kỹ cách cầm bút là đủ. Sau này chậm rãi luyện. Giờ cũng không còn sớm, trẫm phải đến chỗ Quý phi xem tiểu a ca thế nào.”

Nói đến đây, y ngừng lại một chút, giọng ôn hòa hơn:

“Nếu ngươi nhớ con, chờ hết cữ rồi hãy qua Quý phi chỗ kia thăm. Danh chính ngôn thuận, chẳng ai ngăn cản.”

Đôi mắt Ô Nhã Tú Trinh lập tức sáng lên. Đây quả thực khác hẳn với đời trước.