Thịt dê vốn quý, đắt hơn thịt heo nhiều.
Còn có thịt bò nữa. Thịt bò lại càng hiếm. Bên ngoài dân gian không được phép gϊếŧ trâu cày, vì vậy trong cung mới có riêng trại nuôi “hoàng ngưu” để gϊếŧ lấy thịt. Hoàng ngưu nuôi riêng nên thịt ngon, lại hiếm, càng quý.
Sợ ngoài dân gian lén lút gϊếŧ trâu, giả vờ là hoàng ngưu mà đem bán, triều đình quản lý chuyện này rất gắt gao. Mọi con trâu đều phải đăng ký, ghi rõ giống, nguyên nhân chết, giá bán… Cho nên dân gian rất khó mà ăn được thịt bò. Bản thân ma ma trước khi vào cung gần như chưa bao giờ được ăn, giờ nhắc tới thì nuốt nước miếng: “Hay là trưa nay nấu thêm một dĩa thịt bò xào?”
Nói xong mới chợt quên mất vừa nãy còn trách nàng hời hợt.
Ô Nhã Tú Trinh gật đầu đồng ý: “Được thôi, làm đi. Dù sao số phần lệ này cũng chỉ có bấy nhiêu, ăn sớm thì khỏi phải thèm nhớ. Giờ còn là của ta, nhưng sau này A Ca lớn lên, thế nào cũng phải để dành một phần cho con. Khi đó, có khi còn mệt đến chính ta nữa.”
Bữa cơm trưa hôm nay có phần quá thịnh soạn, ăn xong Ô Nhã Tú Trinh liền đi nghỉ trưa trước. Sau khi thức dậy, theo thói quen thường ngày, nàng lại luyện chữ, đọc sách. Viết được một lúc, nàng nhớ đến kế hoạch trước đó, liền quyết định bắt tay viết một quyển mới. Bìa sách nàng chỉ vẽ một vòng tròn, chưa nghĩ ra tên, nên tạm thời bỏ trống.
Mở trang đầu tiên, nàng ghi ngày tháng, sau đó chép lại những điều mình nhìn thấy ở Cảnh Nhân Cung: từ dáng vẻ, chiều cao của tiểu a ca, đều mô tả thật cẩn thận. Viết kín hai trang giấy rồi đọc lại vài lần, chắc chắn không bỏ sót gì mới yên tâm. Sau đó, nàng để sách mở trên bàn cho khô mực.
“Quý nhân?” Ngoài cửa vang lên tiếng gọi.
Ô Nhã Tú Trinh ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, vội cất quyển sách vào rồi đáp: “Vào đi.”
A Trúc bước vào, theo sau là một nha hoàn của Cảnh Nhân Cung. Nha hoàn tươi cười hành lễ rồi nói:
“Vừa rồi tiểu a ca tỉnh ngủ, nương nương nhớ hôm nay là ngày cạo đầu nên đã cho gọi thợ hớt tóc trong cung tới giúp tiểu a ca cạo đầu.”
Trẻ nhỏ trước sáu tuổi thường không để tóc, thỉnh thoảng chỉ chừa lại một nhúm nhỏ trên đỉnh đầu để che chỗ “thóp” mềm, phòng khi bị lạnh gió. Việc cạo đầu chủ yếu là để tránh rận. Thứ đó hút máu rất dữ, lại lây lan nhanh. Chỉ cần một người mắc phải, cả nhà dễ gì thoát được.
Trong cung, thái giám tóc ngắn thì đỡ, nhưng cung nữ tóc dài nên rất dễ sinh rận. Đến mùa đông có nắng, ai nấy đều đem chăn áo ra phơi, vừa hong vừa bắt rận. Có khi chỉ một lần chải lược xuống đã rụng ra cả chục con. Rồi hai ngón tay kẹp lại, “tách” một tiếng, nghe mà khoái tai.
Trẻ con mà mắc thì khổ vô cùng, vốn dĩ đã nóng nảy, lại thêm ngứa đầu, chỉ muốn cào nát cả da đầu. Bởi vậy trong cung bọn trẻ thường cạo sạch, tiện lợi và gọn gàng hơn nhiều.
Nha hoàn vừa nói vừa đưa tới một cái túi nhỏ:
“Đây là tóc máu của tiểu a ca. Nương nương nói sẽ giữ lại một nửa để sau làm bút lông, tặng cho tiểu a ca. Phần còn lại xin dâng cho ngài, phòng khi ngài muốn dùng làm gì cũng tiện.”
Ô Nhã Tú Trinh mỉm cười nhận lấy:
“Thay ta tạ nương nương, ta định sẽ dùng để thêu hai mặt gối.”
Ý tưởng chợt lóe lên, nàng nghĩ sẽ thêu hình Dận Chân ở một mặt, còn mặt kia là hình con kỳ lân.
Nha hoàn trao xong đồ, hành lễ rồi lui ra.
Ô Nhã Tú Trinh mở túi xem, thấy tóc được xếp ngay ngắn, rõ ràng đã có người xử lý. Nàng sai người lấy khung thêu, nghĩ với chừng này tóc thì phải làm một bức lớn mới đủ.
Nàng ngồi vào bàn, vẽ bản thảo trước. Thử nhiều lần vẫn không vừa ý: khi thì thấy gương mặt tiểu hài tử ngây ngô, khi thì con kỳ lân trông thô kệch. Nhìn mãi cũng không hài lòng, nàng bực mình ném bút, gọi A Trúc:
“Bây giờ Hoàng thượng chắc đang ở Càn Thanh Cung phải không?”
Dù sao trưa nay người đã ở hậu cung nghỉ ngơi, giờ chắc quay lại Càn Thanh Cung xem sổ sách.
A Trúc lắc đầu. Trong cung, hỏi thăm hành tung Hoàng thượng là chuyện rất dễ bị trị tội. Lúc không quan trọng thì không ai để ý, nhưng hễ vào dịp chọn người hầu hạ, chỉ cần đoán sai một bước cũng thành tai họa.
Ô Nhã Tú Trinh cũng không thật lòng muốn hỏi, chỉ đứng trong viện thở dài:
“Nếu Hoàng thượng chịu đến đây, ta liền được cứu rồi…”
Vừa dứt lời, ngoài cửa chợt vang lên tiếng hỏi: