Chương 9

Nguyền Hề đi lại gần nhìn đĩa bánh hải đường, mùi hương nồng đậm tỏa ra chui thẳng vào trong mũi, Nguyên Hề lập tức trở nên vui vẻ, nuốt một ngụm nước bọt rồi cầm lên cắn một miếng.

Đã lâu rồi nàng không ăn bánh hải đường.

Loại bánh này chỉ có Trúc Khê trấn của họ mới có, lại rất khó mua được, từ sau khi xuất giá, nàng chưa từng ăn được nữa.

Nguyên Hề cắn một cái.

Bên ngoài giòn bên trong mềm, vô cùng ngọt ngào, còn mang theo hương hoa.

Xem ra là mới vừa mua, còn rất mới.

Nguyên Hề có thể đoán được là ai mua.

Sau khi ăn hết hai cái, nàng dừng lại, nhìn ba cái bánh hải đường còn sót lại thì sửng sốt hồi lâu.

Sau đó nàng mở cửa thăm dò bên ngoài, chỉ nhìn thấy gian phòng đối diện không có một tiếng động.

Vừa vặn nhìn thấy Tử Uyển bưng ấm trà đi ra từ phòng bếp, Nguyên Hề lập tức vẫy tay gọi: “Tử Uyển!”

Tử Uyển là nha hoàn của Dư phủ, từ khi còn nhỏ đã không có phụ mẫu, Vưu Thục thấy nàng ấy đáng thương nên đã đưa về.

“Buổi sáng có thấy ai tới phòng ta không?” Nguyên Hề hạ thấp âm thanh mà hỏi.

“Cái này...” Tử Uyển do dự, sau đó lắc đầu, nhưng Nguyên Hề lại hỏi tiếp.

“Có phải là Dư Nhất Mục không?”

Khi hỏi câu này, ánh mắt của Tử Uyển rõ ràng là hơi run lên, nàng ấy ấp úng, không trả lời.

Nguyên Hề lập tức biết được đáp án.

Nàng cũng không hỏi Tử Uyển nữ, chuyển đề tài câu chuyện: “Chỗ nào bán bồ câu vậy? Ngươi dẫn ta đi mua mấy con đi.”

“Bồ câu?” Tử Uyển khẽ giật mình, khi ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyên Hề thì cũng bị lây nhiễm, gật đầu đáp: “Được.”

...

Có qua có lại.

Dư Nhất Mục đã mua bánh hải đường cho nàng, vậy nàng cũng sẽ làm bồ câu da giòn cho hắn, ai bảo lần trước hắn còn bất mãn nói nàng ngay cả mấy con bồ câu cũng không mua được chứ.

Nhưng lúc này Nguyên Hề lại chống cằm nhìn chằm chằm vào ba con bồ câu vừa mua trong l*иg, càng nhìn thì lông mày càng nhíu chặt lại.

Rõ ràng là lúc mua về, mấy con bồ câu này vẫn còn hoạt bát nhảy nhót, vô cùng sinh động, lúc đó nàng còn nghĩ nên ra tay như thế nào.

Nhưng khi quay lại từ chợ, còn chưa đến một khắc, mấy con bồ câu này đã hấp hối.

Đôi mắt chúng rũ xuống, giống như sắp chết vậy.

Nguyên Hề cầm cành cây chọc vào chúng.

“Ôi, các ngươi làm sao vậy?”

Nhưng dù Nguyên Hề chọc thế nào, đám bồ câu cũng không động đậy.

Cái này thực sự làm cho người ta muốn hỏng mất.

Nếu bây giờ đám bồ câu chết, vậy món nấu ra sẽ không ngon nữa.

Nguyên Hề thở dài một hơi rồi lại cầm gậy đâm chúng, vừa vặn lúc Dư Nhất Mục đi vào, hắn không nhịn được mà nói: “Nguyên Hề, muội ở trong phòng bếp làm cái gì?”

Nguyên Hề quay đầu, giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, nàng lập tức vẫy tay với hắn.

“Biểu ca, huynh xem mấy con bồ câu này đi, sao chúng lại bất động hết rồi?”

Nguyên Hề buồn rầu nhìn Dư Nhất Mục.

Dư Nhất Mục tiến lên nhìn bồ câu trong l*иg, thấy không đúng lắm, lại đưa tay nhéo cánh của chúng.

Cho dù cầm cành cây chọc vào mắt chúng thì chúng vẫn không nhúc nhích.

“Nguyên Hề!” Dư Nhất Mục đưa tay gõ đầu Nguyên Hề một cái, tức giận nói: “Muội mua mấy con bồ câu sắp chết này về làm cái gì?”

Hắn tức giận, sức lực trên tay cũng lớn, gõ lên đầu của Nguyên Hề thực sự đau.

Nguyên Hề tủi thân, không có bao nhiêu khí thế mà phản bác: “Muội... Rõ ràng lúc mua về vẫn còn tốt mà.”

“Vậy còn có thể ăn được không?” Nguyên Hề lại hỏi một câu khiến Dư Nhất Mục nổi giận.

Hắn nâng tay lên muốn đánh tiếng, nhưng lần này Nguyên Hề đã có chuẩn bị nên lập tức rụt về, thế nên mới không bị đánh trúng. Nàng mở to đôi mắt yên tĩnh trong suốt, thực sự đang rất nghiêm túc hỏi vấn đề này.

Dư Nhất Mục chỉ hận rèn sắt không thành thép.

*Chỉ hận rèn sắt không thành thép: Thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

“Ăn cái gì mà ăn? Nguyên Hề, ăn cái này sẽ chết người đấy.”

Dư Nhất Mục đột nhiên ôm bụng, cắn răng nhìn nàng, hung dữ nói: “Trước kia làm bồ câu cho ta, không phải muội cũng dùng những thứ này để làm đó chứ?”

“Ta không có.” Nguyên Hề lập tức phản bác.

Nếu thực sự là như vậy, lúc này huynh đâu thể đứng nguyên vẹn ở chỗ này chứ...

Nguyên Hề nghĩ thầm trong lòng.

Nàng không dám nói ra, nói rồi Dư Nhất Mục sẽ mắng nàng.

“Muội mua ở đâu?” Dư Nhất Mục chỉ vào mấy con bồ câu kia, hỏi.

“Chính là ở phiên chợ phía đông, có một đại thúc bán, ta nhìn thấy cũng được, còn rẻ nữa, nên mua luôn.”

Nguyên Hề giải thích.

“Bao nhiêu tiền?” Dư Nhất Mục lại hỏi.

Nguyên Hề mím môi, sau đó đưa một ngón tay ra: “Một lượng.”

Dư Nhất Mục hít sâu một hơi, chậm rãi lấy lại tinh thần, âm thầm tự nói với bản thân không được tức giận, sau đó hắn cầm lấy cái l*иg sắt và đi ra khỏi bếp, nói: “Đi.”

Nhất định phải tìm người tính sổ.

“Biểu ca.” Nguyên Hề đứng ở phía sau đột nhiên gọi một tiếng.

Dư Nhất Mục dừng bước quay đầu nhìn nàng, không nhịn được mà nói: “Sao vậy?”

“Cảm ơn bánh hải đường của huynh.” Nguyên Hề liên tục gật đầu, cười nói: “Ăn ngon lắm.”

“Tiện tay mua thôi.” Dư Nhất Mục nhìn sang hướng khác, tùy ý nói: “Nếu không phải thấy hôm qua muội giả bộ khóc quá đáng thương, ta đã tự ăn rồi.”

Nguyên Hề cũng không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn hắn, ý cười đầy mặt, đôi mắt cong cong.

Nàng biết rõ, cái này sao có thể là tiện tay mua được chứ.