Chương 5

Nói xong, nàng lập tức quay người, nhanh chân chạy ra ngoài.

Dư Nhất Mục nhìn nàng nhanh chóng chạy đi, bóng lưng gần như lập tức biến mất khỏi tầm nhìn, ánh mắt của hắn dần dần trở nên ảm đạm, nụ cười trên khuôn mặt hắn cũng cứng lại.

Lời muốn nói ra lại nghẹn ở trong cổ họng, không thể nói được nữa.

Hắn đưa tay lên, đặt ở vị trí l*иg ngực.

Có chút đau đớn.

...

Nguyên Hề hào hứng vui vẻ chạy đến sân trước, nhưng tìm khắp một vòng cũng không thấy bóng dáng của Vệ Đình ở đâu, khi nàng muốn đi tìm ở bên trong thì lại đột nhiên trông thấy một nữ tử đang đứng ở cửa phòng.

Nữ tử kia mặc một bộ y phục màu đỏ thắm, vòng eo nhỏ nhắn nõn nà, mắt ngọc mày ngài, nàng ta đứng thẳng tắp ở nơi đó, nở nụ cười nhạt mà nhìn Nguyên Hề.

Bước chân của Nguyên Hề dần dần dừng lại, nụ cười trên mặt nàng cũng dần trở nên ngơ ngẩn, nàng nhìn nữ tử đó, dường như đã hiểu ra một chút chuyện gì đó.

Trong lòng nàng nặng trĩu, đột nhiên có cảm giác nghẹn ứ.

“Vệ Đình đâu rồi?”

Nguyên Hề kinh ngạc hỏi một câu.

“A Đình không có ở đây...” Giọng nói của nữ tử kia mềm mại đáng yêu, nàng ta nở nụ cười nhạt mà trả lời, mặt mày uyển chuyển nhìn Nguyên Hề, nói: “Chàng ấy nói muốn cưới ta vào cửa, cho nên bảo ta... Nghĩ biện pháp giải quyết ngươi trước.”

Nguyên Hề còn chưa kịp phản ứng thì một mũi dao sắc bén đã xuất hiện trước mắt, chỉ trong một cái chớp mắt, mũi dao ấy đã đâm thẳng vào l*иg ngực nàng.

Trong khoảnh khắc này, nét mặt của nữ tử kia trở nên lạnh lùng, tuy khóe môi vẫn đang mỉm cười, nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến người nhìn phải run rẩy.

“Ai bảo ngươi là nữ nhi của Dư Nghi Uyển chứ.”

“Ngươi nhất định phải chết.”

Giọng nói ấy nhẹ nhàng bay bổng, nhỏ đến mức như kìm nén bên trong cổ họng, chỉ khi ghé sát vào tai Nguyên Hề thì nàng mới có thể nghe được một chút.

Máu tươi bắn ra ngoài.

Dường như con ngươi đen láy cũng dần nhiễm màu máu đỏ tươi, đôi mắt của nàng mở rất lớn, chỉ cảm thấy đau đớn không giới hạn, rồi cảm giác ấy dần lan ra khắp cơ thể.

Đau, đau quá.

Ý thức trong đầu dần dần biến mất, mãi đến khi trước mắt biến thành một mảng đen xì, không còn nhìn thấy cái gì nữa.

Thứ cuối cùng vang lên bên tai nàng là giọng nói trêu chọc của Dư Nhất Mục.

“Nha đầu chết tiệt này, ai bảo muội không nghe lời ta chứ.”

Trước kia hắn thường xuyên mắng nàng như vậy.