Chương 4

“Nếu hắn bắt nạt muội thì muội cứ nói cho ta biết, để ta đi xử lý hắn.”

Dư Nhất Mục nghiến răng, hung hăng nói.

“Huynh dám!” Nguyên Hề ngẩng đầu, trợn tròn mắt mà liếc hắn, cãi lại: “Chàng ấy không có bắt nạt ta, chàng ấy đối xử với ta rất tốt, dù sao thì nếu huynh dám làm gì chàng ấy, ta sẽ liều mạng với huynh.”

Mặc dù Nguyên Hề cũng biết Dư Nhất Mục chỉ nói mấy lời hung ác thôi, ngày nào cũng nói tới nói lui, hở ra là đòi sống đòi chết.

“Che chở như vậy làm cái gì...” Dư Nhất Mục lẩm bẩm một câu, cau mày không vui, nói: “Ta còn ngại bẩn tay đấy.”

...

Lúc chạng vạng, Dư Nhất Mục cùng ăn cơm tối với Nguyên Hề.

Là Nguyên Hề tự mình xuống bếp.

Dù sao thì cũng đã nửa năm không gặp, Dư Nhất Mục đến làm khách, tất nhiên là phải chiêu đãi thật tốt.

Mà người hiểu rõ khẩu vị của Dư Nhất Mục nhất chính là Nguyên Hề.

Nàng thậm chí còn có thể nắm chắc phải cho mấy phần mặn, mấy phần ngọt một cách chính xác.

Tất cả những gì nàng làm đều là món mà Dư Nhất Mục thích ăn.

“Vốn muốn làm món bồ câu da giòn cho huynh ăn, nhưng lại không mua được bồ câu.” Nguyên Hề hơi tiếc nuối mà nói.

Bồ câu da giòn mà Nguyên Hề làm là món Dư Nhất Mục thích ăn nhất, Nguyên Hề làm bao nhiêu, hắn có thể ăn hết bấy nhiêu, cho dù là làm một rổ bồ câu thì hắn cũng có thể giải quyết toàn bộ.

Nhưng từ sau khi nàng xuất giá thì chưa từng làm bồ câu da giòn thêm lần nào nữa.

Vệ Đình không thích ăn.

“Vệ gia không phải gia tộc lớn à? Sao mà ngay cả mấy con bồ câu cũng không mua được vậy?” Dư Nhất Mục hừ lạnh một tiếng.

“Cũng không phải kho vàng, muốn cái gì có cái đó.” Nguyên Hề không được vui, không dễ gì hai người mới có thể gặp mặt một lần, nàng còn bận rộn cả buổi chiều để nấu cơm cho hắn, nhưng lại bị Dư Nhất Mục bắt bẻ liên tục.

Không thể nói mấy lời khiến nàng vui vẻ hay sao?

Dư Nhất Mục cúi đầu cầm đũa, trong khoảnh khắc đó, giữa lông mày của hắn xuất hiện vẻ cô đơn nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, yết hầu khẽ nhúc nhích, rồi hắn đưa tay gắp đồ ăn, không nói thêm nữa.

Sau khi ăn được phân nửa, Dư Nhất Mục mím môi, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Hề Hề, thực ra lần này ta...”

Nói được nửa câu, Thư Tiễn đột nhiên chạy vào, vui vẻ nói: “Phu nhân, thiếu gia trở về rồi.”

“Vệ Đình quay về rồi?” Nguyên Hề vui mừng, lập tức đứng lên nói với Dư Nhất Mục: “Biểu ca, huynh cứ ăn trước đi, ta đi xem xem, có chuyện gì thì chờ ta trở lại rồi nói.”