Chương 3

“Ta...”

Dư Nhất Mục vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, Nguyên Hề đã trừng mắt liếc hắn, kịp thời chặn lời hắn.

“Huynh đừng nói chuyện.” Giọng nói của Nguyên Hề có phần ngang bướng, nhưng trong sự kiên cường ấy lại có vài phần đáng thương khiến người ta phải lo lắng: “Huynh đừng mắng ta...”

Người bên ngoài không biết, nhưng Nguyên Hề lớn lên với hắn, sao có thể không biết được chứ. Miệng của Dư Nhất Mục vô cùng tàn độc, lời nói ra có thể khiến người nghe tức giận đến mức chết nghẹn.

Trong việc mắng nàng, hắn lại càng tu luyện thành thục hơn.

Có thể mắng nàng đến mức khiến nàng cảm thấy... Nàng thực sự là một tảng đá nằm trong hố phân.

Không đáng giá dù chỉ một đồng.

Dư Nhất Mục bĩu môi khinh thường, hắn quét mắt qua gian phòng, xì khẽ một tiếng rồi nói: “Đúng là một chỗ rách rưới, nhìn xem ở đây đều là cái gì vậy chứ. Cái giường này, bức màn này, còn có chăn mền... Quá xấu rồi đó.”

“Còn muội nữa, Nguyên Hề, muội xem xem muội mặc y phục như thế nào đi, còn có tóc và trang sức nữa, giống y hệt Lưu thẩm ở ngõ Nguyên.”

Lưu thẩm nổi tiếng xấu xí trong trấn Trúc Khê, mà bà ấy không chỉ xấu, mắt thẩm mỹ còn kém, ngày ngày đều thích ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trên đầu còn cắm tận mấy cái trâm vàng, khi ánh nắng chiếu vào thì lấp lánh đến mức làm mắt người nhìn đau đớn.

Nguyên Hề đã đoán được hắn sẽ nói như vậy rồi.

Không một ai có thể chặn cái miệng của Dư Nhất Mục.

Nhưng bây giờ khi nghe thấy những lời này, nàng lại phát hiện bản thân không hề tức giận, chỉ cần nghe được giọng nói của Dư Nhất Mục đã khiến nàng cảm thấy vô cùng yên tâm. Nàng gật đầu, nói: “Lưu thẩm thì Lưu thẩm, so sánh thử thì ta còn không bằng bà ấy nữa.”

Dư Nhất Mục bất chợt trợn tròn con mắt, dường như đây là lần đầu tiên Nguyên Hề phụ họa lời nói của hắn, hắn dừng lại một chút, không khỏi ngạc nhiên mà nói: “Nguyên Hề, muội uống nhầm thuốc à?”

Nguyên Hề quay người đi qua, ngồi xuống ghế, rũ mắt không nói gì.

Sắc mặt của Dư Nhất Mục hơi ngượng ngùng.

Họ đã không gặp nhau gần nửa năm rồi, có phải hắn... Nặng lời rồi không?

Hắn mím môi, vẻ mặt khác thường, sau đó đi hai bước tới gần nàng, suy nghĩ một hồi lâu rồi giả vờ tùy tiện hỏi: “Vệ Đình bắt nạt muội à?”

Nguyên Hề không nói gì, chỉ là sắc mặt càng ảm đạm hơn.

Nha đầu chết tiệt này, từ trước đến nay có chuyện gì cũng không bao giờ giấu được!