Chương 27

Sau khi Dư Nhất Mục ăn cơm trưa với Nguyên Hề xong, hắn liền hùng hổ rời đi, nói là nhất định phải biết là kẻ không muốn sống nào đang theo dõi Nguyên Hề.

Nếu như bị hắn bắt được...

Hắn nhất định phải băm tên đó thành trăm mảnh!

Đúng là chán sống rồi.

Bây giờ nghĩ lại, Nguyên Hề vẫn còn sợ hãi.

Nàng dám chắc đó tuyệt đối không phải cảm giác của nàng, trong khoảnh khắc ấy, quanh thân tràn ngập cảm giác khủng hoảng, nặng nề đến mức không thở nổi. Nếu không phải Dư Nhất Mục đột nhiên xuất hiện, nàng thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nguyên Hề ôm ngực, cứ ngồi như vậy trong phòng một lúc, có phần buồn bực, qua lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy Dư Nhất Mục trở lại, cũng không biết hắn đi làm gì.

Nàng có chút lo lắng.

Nguyên Hề suy nghĩ một lúc rồi đứng lên, bởi vì vết thương trên đùi mà di chuyển chưa được thuận lợi, chân thấp chân cao.

Ngoài cửa như có chút tiếng động, Nguyên Hề tưởng là Dư Nhất Mục nên đưa tay mở cửa, nhưng vừa ngước mắt thì đã ngẩn người.

Là, là Vệ Đình.

Những ngày này trong đầu đều là chuyện kia, trong tay cũng bận rộn không dừng lại được, cho nên nàng gần như đã quên là có Vệ Đình ở đây.

Nàng vốn cho rằng hắn ta đã rời đi rồi.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, Nguyên Hề không kịp phản ứng, nàng khẽ mím môi, đứng nguyên tại chỗ, không biết phải nói cái gì.

Nếu bây giờ đóng cửa lại thì cũng không tốt lắm...

Nguyên Hề thực sự tiến thoái lưỡng nan.

“Nguyên tiểu thư, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Vệ Đình.” Vệ Đình mở miệng nói chuyện trước, hắn ta gật đầu với Nguyên Hề, ánh mắt dừng lại trên người nàng, bày ra dáng vẻ hết sức ân cần.

Nguyên Hề khẽ gật đầu.

Nhớ, tất nhiên là nàng vẫn nhớ.

Vệ Đình thấy nàng gật đầu thì khóe môi cong lên, hắn ta mở bàn tay, để lộ một bình sứ nhỏ.

“Nghe nói Nguyên tiểu thư bị thương nhẹ, đúng lúc ta có bình thuốc này, rất có tác dụng, Nguyên tiểu thư không ngại thì thử một chút đi.”

Nguyên Hề nhìn bình thuốc kia đầy hoài nghi.

Con người của Vệ Đình, ngoài mặt thì dịu dàng, thực ra trong nội tâm vô cùng lạnh nhạt, nếu ngày đó không phải nàng chủ động tiếp cận, chỉ sợ hắn ta sẽ không phản ứng chút nào.

Nhưng lần này nàng không muốn phản ứng, sao hắn ta lại cứ dây dưa vậy chứ? Bởi vì chuyện này mà Nguyên Hề không khỏi lo lắng.

“Không cần.” Nguyên Hề lắc đầu từ chối, chỉ có thể cố gắng giữ vựng nụ cười nhạt, đáp: “Ta đã bôi thuốc rồi, cảm ơn.”

Con người nàng không quá am hiểu cách che giấu tâm trạng của mình, nhất là lúc này còn phải một mình đối diện với hắn ta, nàng cố gắng đè ép tâm trạng mới có thể khiến mình trông có vẻ bình thường.

“Vệ công tử, mời trở về đi, không có chuyện gì nữa thì ta muốn nghỉ ngơi.” Nguyên Hề rũ mắt lên tiếng, sau đó liền muốn đóng cửa lại.

Vệ Đình kịp thời đưa tay chặn cửa lại.

“Nguyên tiểu thư, ngươi có tin vào quỷ thần không?” Hắn ta lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt bình thản, âm thanh khi nói chuyện cũng giống y như trước.

Vẻ mặt của Nguyên Hề lập tức thay đổi.

Nàng thấy lời này không được tính là vấn đề, nhưng với sự hiểu biết của nàng về hắn ta trong mấy năm qua, nàng cảm thấy Vệ Đình đột nhiên nói như vậy là đang thử thăm dò nàng.

Chỉ là sao hắn ta lại có thể biết cái gì được chứ?

“Không tin.” Nguyên Hề nói xong thì trực tiếp đóng cửa lại.

Thái độ của nàng đã rất rõ ràng rồi, chính là không muốn nói nhiều với Vệ Đình, cũng không muốn gặp hắn ta.

Vệ Đình đứng ở ngoài cửa, cũng không hề động đậy, trước mặt vẫn là nét mặt vừa rồi của nàng, rõ ràng là trong một khoảnh khắc nào đó, nàng đã sợ hãi, còn rất cố gắng đè nén sự khủng hoảng và e ngại.

Vệ Đình cảm thấy rất kỳ lạ.

Hôm nay hắn ta mới phát hiện, khi hắn ta mơ thấy giấc mộng đó, vừa vặn là lúc Nguyên Hề tới Dư gia.

Dường như có chút trùng hợp.

Chỉ là trong mấy ngày này, hắn ta vẫn tiếp tục suy nghĩ, nhưng dù thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc trong nửa năm nàng gả cho hắn ta ở trong mộng đã xảy ra chuyện gì.

Nhất định là một chuyện rất quan trọng.

Là mấu chốt của toàn bộ những việc này.

Vệ Đình cứ như vậy đứng ngoài cửa, lẳng lặng suy nghĩ, đừng một hồi lâu, đến khi gió thổi trong viện cũng dừng lại, hắn ta mới quay người rời đi.

Mà Dư Nhất Mục vẫn luôn nhìn hắn ta qua khung cửa sổ trong phòng.

Trong lòng hắn như có một mồi lửa đang bùng cháy, ngọn lửa hừng hực không ngừng dâng lên, mang theo cảm giác tức giận, khiến hắn thiếu chút nữa đã không nhịn được mà xông lên trước kéo người kia ra ngoài.

Nhưng hắn không nhúc nhích.

Sắc mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh, ngọn lửa trong mắt dần dần bị dập tắt, giống như một vũng nước đọng, hồi lâu sau, hắn đứng dậy đóng cửa sổ lại.

...

Lúc này Nguyên Hề lại đang buồn bực ở trong phòng.

Nàng đang nghiêm túc suy nghĩ.

Rõ ràng là Dư Nhất Mục thích nàng.

Vừa rồi khi mở cửa, nàng đã trông thấy cửa sổ của hắn đang mở, chỉ là sau khi nàng và Vệ Đình nói chuyện xong, nàng lại thấy cửa sổ đã đóng lại.

Nhưng hắn nhất quyết không nói, cũng không để nàng biết, giấu vô cùng kỹ, nàng nghĩ nếu không phải nàng đã trải qua kiếp trước, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không biết được tâm tư của hắn.

Vậy nàng nên làm sao đây?

Hắn không nói, nàng cũng không thể tách miệng hắn ra ép nói được, như vậy không tốt lắm.

Nguyên Hề đang lẳng lặng suy nghĩ, tựa cằm lên bàn nhỏ, cũng không chê bấp bênh, chưa bao lâu đã ngủ thϊếp đi rồi.

Tư thế này ngủ không mấy thoải mái, ban đầu Nguyên Hề còn chống cằm, sau đó cả người liền đổ xuống, đè lên cánh tay phải, miễn cưỡng coi nó làm gối, rồi cứ thế mà ngủ thϊếp đi.

Chỉ là chưa bao lâu thì tay chân đều tê.

Nguyên Hề bị sự tê dại này tra tấn đến khó chịu, vừa tỉnh lại đã thấy nửa người đều mất đi tri giác, không thể động đậy chút nào.

Nàng nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ, bầu trời đã tối mịt, Nguyên Hề che miệng ngáp một cái, lúc này đầu óc mơ hồ, chỉ đang nghĩ hình như trước khi ngủ nàng đang suy nghĩ về điều gì đó.

Chỉ là bây giờ không nhớ nổi nữa rồi.

Hay là cứ nằm lên giường trước đã.

Nguyên Hề muốn đỡ người đứng dậy, chỉ là chỉ còn lại nửa sức lực, lại thêm đầu óc mơ hồ, không kịp phản ứng thì đã ngã xuống.

Cơ thể vừa tê dại vừa đau đớn, giống như đang có vô số cây kim chọc vào người, khó chịu đến không được, vừa rên nhẹ một tiếng thì đã không nói ra hơi nữa.

Lúc này Nguyên Hề thực sự muốn khóc.

Nàng ngồi ở dưới đất, muốn chống người dậy nhưng lại không còn chút sức lực nào, muốn mở miệng gọi người tới giúp đỡ nhưng cũng không nói được gì, khi đang cố gắng dùng sức, Dư Nhất Mục nhảy cửa đi vào.

Tất nhiên là hắn đã nghe thấy tiếng kêu của nàng.

“Hề Hề.”

Dư Nhất Mục tưởng rằng nàng xảy ra chuyện nên sốt ruột chạy đến, lại trông thấy đối phương dùng một tư thế quái lạ nằm dưới đất.

Lúc đó bước chân của hắn khựng lại, nhìn Nguyên Hề ở trước mắt chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa kỳ lạ, trong khoảnh khắc này còn không phản ứng lại được.

“Biểu ca.” Nguyên Hề thấy hắn không nhúc nhích, thực sự không dễ dàng gì mới lên tiếng mà gọi một câu.

Lúc này Dư Nhất Mục mới vội vàng tới đỡ nàng.

“Sao muội lại rơi xuống?” Hiển nhiên là Dư Nhất Mục đang nén cười, vừa hỏi vừa đưa tay đỡ nàng.

“Ngủ đến tê chân.” Nguyên Hề nhỏ giọng thì thầm, ăn ngay nói thật.

Đúng là mất mặt, Dư Nhất Mục sẽ lại cười nàng cho xem.

Nguyên Hề thầm oán trong lòng.

“Lại là ngồi rồi ngủ thϊếp đi... Nguyên Hề, muội có thể có chút đầu óc không?” Dư Nhất Mục đỡ nàng dậy, lúc này vẫn không quên nói nàng một câu.

Quả nhiên...

“Cẩn, cẩn thận chút.” Lúc này Nguyên Hề tê chân đến lợi hại, co rút không ngừng, đυ.ng vào chỗ nào cũng đau, cắn thật chặt đôi môi đến mức đỏ ửng, kìm nén sự khó chịu.

Dư Nhất Mục nhìn dáng vẻ này của nàng, bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay xoa nắn chân cho nàng.

Từ từ xoa bóp, sức lực vừa vặn.

Sự tê dại trên chân Nguyên Hề mới từ từ biến mất.

“Biểu ca, ta vừa mơ thấy một giấc mộng.” Nguyên Hề đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dư Nhất Mục, đôi mắt mở to tròn trịa, sợ hãi nói: “Ta mơ thấy ta chết.”

Vừa nói xong, động tác trên tay Dư Nhất Mục cũng dừng lại.

Hắn ngước mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt bối rối của Nguyên Hề, đôi mắt ấy đen láy như một cái hố không đáy.