Nghe nói đây là đôi trâm cài tóc mà Hoàng thượng tiền triều tặng cho Hoàng hậu vào ngày đại hôn.
Đây là đồ quý đấy!
Cho nên ông chủ không dám tùy tiện nhận, đây không phải là đang đặt đầu của ông ta lên đài cao hay sao, dù quý đến đâu cũng không dám lấy.
Sau đó Nguyên Tinh Tinh lập tức đi hỏi Tống Thanh Hòa xem y lấy thứ này từ đâu ra, tất nhiên là nàng ấy cũng sợ sẽ dẫn đến một số chuyện rắc rối, dù sao nàng ấy cũng chỉ là một tiểu dân, sao có thể có liên quan đến Hoàng thượng Hoàng hậu.
Tống Thanh Hòa thề rằng không sao cả.
Y nói trước giờ y luôn thích cất giữ những thứ này, tuyệt đối đều là có được một cách đứng đắn, sau đó còn lấy ra được rất nhiều thứ mới lạ, tóm lại đều có giá trị liên thành.
Vậy là Nguyên Hề lại cảm nhận được, y là một kho báu vật, cái gì cũng lấy ra được.
“Muội lại bị ai lừa rồi?” Dư Nhất Mục nhìn dáng vẻ chân thành của nàng thì lập tức phản ứng được, nha đầu ngốc này lại bị người ta lừa rồi, hắn vội la lên: “Là ai lừa muội? Ta đi tìm tên đó.”
“Không có.” Nguyên Hề nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn, giống như muốn trực tiếp chạy đi vậy, nàng vội vàng giữ chặt hắn lại, suy nghĩ một lúc, rồi rút con dao găm ra khỏi vỏ.
Dư Nhất Mục tay mắt lạnh lẹ, nhìn lưỡi dao lóe sáng trước mắt thì vội vàng giành lấy từ trong tay nàng, vội hét lên: “Muội cẩn thận.”
“Chân muội vừa bị thương, lại còn cầm dao găm để chơi. Nguyên Hề, muội nghĩ như thế nào vậy, muốn chém luôn chân của mình à?” Dư Nhất Mục run sợ trong lòng, thực sự lo nàng sẽ cầm dao làm chính mình bị thương.
Hắn cầm dao găm ở trong tay, đột nhiên nhìn thấy ở trên lưỡi dao có một vết rạn nhỏ như sợi tóc, chỉ khi được đặt dưới ánh nắng, đưa gần tới trước mặt thì mới nhìn thấy được.
Dư Nhất Mục thầm giật mình.
Con dao găm này tên là “Mặc Ngân”, người đời sau rất khó tìm được dấu vết về tung tích của nó, tất nhiên là cũng có rất ít người biết trên lưỡi dao có một dấu vết nhỏ được lưu lại từ khi rèn đúc.
Nếu là đồ giả thì đa số sẽ không có dấu vết này, cho dù biết rõ thì cũng sẽ không làm được tinh tế đến vậy.
Lại nhìn thêm, cán dao này rất tinh xảo, hiển nhiên là được người ta lau chùi kỹ càng, nhưng dù vậy thì vẫn có thể nhìn ra tuổi đời của nó.
Hình như... Là thật.
“Muội có được từ chỗ nào?” Lúc này Dư Nhất Mục mới coi là thật mà hỏi nàng.
“Ta...” Nguyên Hề vừa muốn nói, nhưng lời đến khóe miệng thì lại thay đổi: “Là Tinh Tinh cho.”
Nguyên Hề nghĩ, tính tình của Dư Nhất Mục không tốt, nếu nàng nói là Tống Thanh Hòa thì còn phải tốn sức giải thích với hắn vì sao Tống Thanh Hòa lại cho nàng cái này, đến lúc đó hắn còn sẽ nghi ngờ có phải Tống Thanh Hòa có ý đồ với nàng hay không.
Cho nên nàng dứt khoát nói là Tinh Tinh.
Dư Nhất Mục không tin Nguyên Tinh Tinh có thể lấy được thứ này, chỉ là không nghĩ ra cách giải thích nào khác nên cũng không hỏi lại.
Chỉ là sau khi biết được đây là thật, hắn nhìn con dao với ánh mắt sáng ngời, khóe môi khó nén ý cười.
Mặc dù hắn thích cái này, nhưng từ trước đến giờ đều không nghĩ rằng sẽ có ngày có được nó trong tay, đã từng nghĩ rằng chỉ cần nhìn một cái là rất tốt rồi.
“Đúng rồi.” Nguyên Hề thấy hắn vui vẻ thì tất nhiên là cũng vui theo, nàng bỗng nhiên nhớ tới bánh ngọt mình vừa mua, vội vàng xoay người tìm, nói: “Lúc trở về ta gặp được một tiểu cô nương bán bánh ngọt, rất ngọt luôn đó, cho huynh nếm thử.”
Nguyên Hề vốn vẫn luôn ôm túi bánh trong lòng, lúc này mới nhớ ra mà tìm lại, hồi lâu sau tìm được thì vội vàng mở ra, bánh ngọt bên trong đã nát không còn hình dáng.
Đã thành một đống tan nát rồi.
Nguyên Hề nhíu mày, tiếc nuối nhìn chỗ bánh ngọt bị nát, nghĩ nhất định là lúc ngã xuống đã không cẩn thận đè trúng, nàng vô cùng hối hận, nên cẩn thận hơn một chút mới phải.
“Sao lại như vậy...”
“Mặc dù hơi xấu một chút, nhưng đúng lúc ta đói bụng.” Dư Nhất Mục vừa nói vừa cầm một miếng lớn lên, trực tiếp nhét vào trong miệng, hàm hồ nói: “Ăn không chết là được.”
Nguyên Hề nhìn hắn ăn, đôi mắt cong cong, cũng cực kỳ vui vẻ. Nhớ lại chuyện hôm đó, hai người đều ăn ý mà không nhắc tới.
“Biểu ca, huynh còn chưa tặng quà sinh thần cho ta.” Nguyên Hề có hơi tủi thân, nghĩ rằng sinh thần đã qua mấy ngày rồi, nàng không nói, hắn lại thực sự không tặng.
Dư Nhất Mục sửng sốt, hắn duỗi tay, chậm rãi mò tới vị trí bên hông, sau đó cầm con rối đưa tới trước mặt Nguyên Hề, tùy ý nói: “Đây.”
Thực ra hắn vẫn luôn nhớ đến chuyện tặng nàng, chỉ là những ngày qua nàng đều tránh né không gặp hắn, hắn cũng không biết phải làm sao.
Nguyên Hề nhìn rồi nhận lấy, cầm tới trước mặt cẩn thận nhìn, mặc dù không tinh xảo bằng thợ làm, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra dáng vẻ của nàng, có lẽ Dư Nhất Mục cũng đã dùng rất nhiều công sức.
Giống như Liên Xuyên nói vậy, cái Dư Nhất Mục tặng cho nàng quả thực đẹp hơn nhiều.
“Muội không thích thì trả lại cho ta.” Dư Nhất Mục thấy nàng không nói lời nào thì đưa tay muốn lấy lại, Nguyên Hề lập tức ôm con rối vào trong lòng, cười nói: “Ta thích mà.”
“Biểu ca, cảm ơn huynh.”
Mặc dù muộn thì nàng vẫn vui vẻ.
“Chân này của muội phải cẩn thận, mấy hôm nay đừng chạm nước.” Dư Nhất Mục nhìn dáng vẻ cười đến cong mắt của Nguyên Hề thì hơi né tránh ánh mắt, hắn ho hai tiếng, sắc mặt ngượng ngùng, lập tức chuyển hướng câu chuyện.