Chương 25

Từ đây đến Dư phủ cũng không xa lắm.

Buổi trưa không thấy Nguyên Hề ra ngoài ăn cơm, Dư Nhất Mục vẫn luôn để ý, chỉ tưởng rằng Nguyên Hề vẫn đáng tránh né hắn nên đã bảo Tử Uyển đưa cơm vào phòng.

Nhưng khi Tử Uyển vào trong phòng thì lại nói không có ai.

Mấy người tìm ở trong phủ một vòng, không thấy người đâu, Dư Nhất Mục lập tức ra ngoài tìm.

Lúc này Dư Nhất Mục ôm Nguyên Hề đi vào trong phòng, nhịp chân vững vàng, cánh tay mạnh mẽ, không chút run rẩy.

Hắn tập võ từ nhỏ, lúc đó chỉ là vì muốn thân thể khỏe mạnh cường tráng, một vài năm sau đó, cơ thể đã cường tráng hơn những nam tử cùng tuổi, thiếu niên mười bảy tuổi ấy đã có thể khiến người ta có cảm giác vô cùng an tâm.

Nguyên Hề vốn đang run sợ hốt hoảng, nhưng qua một lát, sự sợ hãi trong lòng tan đi rất nhiều, nàng đưa tay ôm lấy cổ Dư Nhất Mục, trong mắt nàng là cái cằm sắc bén và nhan sắc tuấn tú của hắn.

Hắn mím chặt đôi môi mỏng, sắc mặt nặng nề, từ cửa phủ đi vào trong đều không nói một lời.

Nguyên Hề cứ nhìn như vậy, không khỏi run lên một chút, cảm thấy nhịp tim cũng đập thình thích, chỉ là hoàn toàn khác với cảm giác bối rối trước đó, mà giống như có cái gì đó đang dần dần nảy mầm, dần dần chuyển động.

Toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh trong khoảnh khắc này.

Dư Nhất Mục đẩy cửa vào nhà, đặt Nguyên Hề ngồi xuống chiếc giường êm ái.

“Bị thương ở đâu?”

Giọng nói của hắn dịu dàng hiếm có, vừa cúi người đặt chân của nàng lên giường, vừa lên tiếng hỏi.

“Đầu gối bên này.” Nguyên Hề dùng ánh mắt ra hiệu chân phải của nàng.

Nàng dừng một chút, nghĩ đến cái gì rồi vén tà váy sang một bên, sau đó đưa tay, thận trọng xắn ống quần bên phải lên.

Làn da của nàng cực kỳ trắng, trắng đến mức sáng ngời, khi ánh nắng chiếu xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy lông tơ rất nhỏ, mà chỗ đầu gối bị đυ.ng phải thì xanh tím vô cùng đáng sợ, nhìn kỹ còn thấy bị rách da.

Quả thực là không có vết thương gì lớn, khi nàng chạy cũng chỉ là quá căng thẳng, lại thêm gấp gáp nên rất mệt mỏi, một chút như vậy đã khiến chân mềm nhũn.

Trong con ngươi Dư Nhất Mục hiện rõ vẻ đau lòng, hắn nghiêm mặt nhìn một lát, lông mày nhíu chặt, xoay người đến ngăn tủ bên cạnh mà lấy một lọ thuốc ra, sau đó quay đầu, chưa bao lâu đã bưng một chậu nước vào.

Hắn cầm khăn vải vắt nước, trước tiên là nhẹ nhàng lau xung quanh vết thương của nàng hai lần, sau đó đến thuốc. Khi bôi thuốc, hắn vô cùng nhẹ tay, sợ làm nàng bị thương.

Nguyên Hề cúi đầu, nhìn động tác dịu dàng của hắn thì đột nhiên nhớ tới trước kia, mỗi lần họ đánh nhau, mặc dù nàng nhất định là không đánh lại Dư Nhất Mục, nhưng vết thương đều ở trên người hắn, nàng lại không có chút vấn đề gì.

Trước kia Nguyên Hề chưa từng nghĩ tới.

Nghĩ vì sao nàng đấm đá hắn, hắn luôn luôn đỡ nhưng vẫn dính đòn... Nhưng bây giờ, hình như nàng đã hiểu một chút rồi.

Nếu không phải hắn sẵn lòng, sao nàng có thể dễ dàng đánh hắn như vậy chứ.

“Biểu ca, cho huynh cái này.” Nguyên Hề lấy con dao găm kia ra, dùng hai tay đưa đến trước mặt Dư Nhất Mục, cong mắt cười với hắn, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo tự hào.

Dư Nhất Mục nhìn thoáng quá, trong mắt hiển nhiên là có vẻ kinh ngạc, chỉ là giấu cảm xúc rất nhanh, mở miệng hỏi: “Muội lại lấy đồ giả từ đâu vậy? Nhìn cũng rất giống đấy.”

Con dao găm này là đồ cổ, Dư Nhất Mục đã thích thì tất nhiên là hiểu rõ vị trí hiện tại của nó. Nghe nói là sau khi vị Tướng quân kia chết, tử tôn của y đã hiến tặng con dao cho Hoàng thượng, sau nhiều lần di chuyển, mặc dù bây giờ đã không biết đi về đâu, nhưng hơn phân nửa là nằm trong tay người của Hoàng thất.

Lần này xuất hiện trong tay Nguyên Hề, tất nhiên là hắn sẽ cảm thấy đây là đồ giả.

Chỉ là Nguyên Hề khẽ giật mình, sau đó nói đầy chắc chắn: “Đây là đồ thật.”

Nàng có một sự tin tưởng khó giải thích dành cho Tống Thanh Hòa.

Bởi vì có một lần, Nguyên Tinh Tinh có ý định làm khó Tống Thanh Hòa, nói muốn có một đôi trâm cài tóc ngọc khắc hình phù dung song sinh, vốn là chỉ tùy ý nói ra thôi, dù sao thì ở nơi nhỏ bé như Trúc Khê trấn này, trâm cài ngọc cũng rất khó tìm rồi.

Nhưng đến ngày hôm sau, Tống Thanh Hòa đã thực sự tìm được một đôi cho nàng ấy.

Lúc đó Nguyên Tinh Tinh nhìn đôi trâm cài tóc sáng lấp lánh, cầm trong tay mà thấy nặng trĩu. Nàng ấy cầm đến hiệu cầm đồ, nghĩ rằng Tống Thanh Hòa làm phiền nàng ấy mỗi ngày như vậy, vừa vặn có thể cầm cái trâm cài tóc này đổi lấy chút tiền, coi như là đền bù cho sự buồn bực trong lòng nàng ấy khi phải ứng phó với y mỗi ngày.

Ai mà biết, ông chủ hiệu cầm đồ nhìn hồi lâu, còn không dám nhận, sau đó ông ta cầm cái trâm về nghiên cứu ròng rã suốt một ngày, đọc hết sách cổ, rồi quay lại nói với Nguyên Tinh Tinh rằng ông ta không dám nhận thứ này.