Chương 24

Nguyên Tinh Tinh đang tính toán trong lòng, định mang những tấm gấm này đi may mẫu mới mà nàng ấy vừa nghĩ ra. Đến khi treo lên bày bán ở cửa hàng, chắc chắn sẽ bị khách tranh nhau mua hết.

Khoảng nửa canh giờ trôi qua, trong cửa tiệm dần dần có nhiều người. Có một vị khách ở bên ngoài trả giá, nói xiêm y nàng ta chọn đều có lỗi may vá, muốn chặt chém giá xuống còn một nửa.

Nguyên Tinh Tinh nghe xong thì lập tức giận dữ.

Nàng ấy trực tiếp lao ra ngoài, gương mặt lạnh lùng cầm lấy y phục trên tay người kia, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói cái thắt lưng này bị sứt chỉ, đường may có vấn đề, vậy ngươi nói rõ hết cho ta nghe xem nào.”

Nàng ấy có một đôi mắt sắc bén, khi lạnh lùng thì không có chút nhiệt độ, trực tiếp khiến người nhìn sợ hãi, nhìn chằm chằm thì lại càng làm người ta nói không nên lời.

Người kia cũng vì thấy Nguyên Tinh Tinh không ở đây nên mới muốn tranh thủ lúc này để trả giá, bản thân y phục không có chút vấn đề gì, nàng ta thích nhưng lại cố tình chê đắt, ấp úng hồi lâu cũng không nói nên lời, cũng chỉ có thể giận dữ xoay người rời đi.

Nguyên Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng, quay lại sửa sang lại y phục, sau đó kêu người làm trong tiệm treo y phục lên, đồng thời còn giáo huấn: “Sau này có người tới gây sự như vậy thì ngươi phải cứng rắn một chút, không thể để người ngoài bắt nạt được, nếu không ngày nào cũng sẽ có mấy loại người gì đó đến chỗ ta ăn vạ.”

Y phục đều là do nàng ấy tự tay làm ra, tất nhiên là nàng ấy có tự tin rằng y phục không có chút vấn đề gì.

Nguyên Hề thấy cửa tiệm bắt đầu trở nên bận rộn, không muốn quấy rầy nên nàng tạm biệt Tinh Tinh, sau đó đi về.

Trên con đường trở về Dư phủ, dùng tốc độ của Nguyên Hề, ước chừng cần hai khắc.

Vừa mới qua buổi trưa, thời tiết lúc này có chút nóng, Nguyên Hề chọn một chỗ thoáng mát ngồi xuống, chậm rãi không gấp gáp, khi ra khỏi con đường cong, nhìn thấy một tiểu nữ hài đang bán bánh ngọt còn dừng lại mua mấy cái.

Tiểu nữ hài kia cũng khá nhiệt tình, nàng ấy gọi nàng đến mua, nói rằng nhất định là vừa ngọt vừa ngon, Nguyên Hề nếm một miếng nhỏ, thực sự rất ngọt nên mua một túi.

Đi ra khỏi con đường cong cong, lại đi qua một cây cầu, khi ngang qua một ngõ hẻm, người đi đường càng ngày càng ít đi. Nguyên Hề cẩm bánh ngọt đi cả một đường, chỉ ngửi được mùi thơm bay vào lỗ mũi thì cũng có chút thèm, chỉ là vẫn nhịn được.

Nàng muốn về nhà rồi ăn.

Tặng cả dao găm cho biểu ca nữa.

Khi Nguyên Hề nghĩ như thế thì đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, nàng thả chậm bước chân, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe một chút rồi quay đầu nhìn thử, không có một người nào, bốn phía yên tĩnh, không chút âm thanh.

Nàng ngước mắt, tất nhiên là không nhìn thấy gì cả.

Chỉ là trong nội tâm nàng không khỏi có phần hốt hoảng.

Trái tim trong l*иg ngực đang nhảy không ngừng như một con thỏ, hốt hoảng đến mức gương mặt cũng ửng đỏ, nàng quay đầu đi, tiếp tục tiến lên phía trước.

Lúc này, dường như nàng nghe được tiếng động lần nữa.

Nguyên Hề không còn dám quay đầu lại, nàng cảm thấy phía sau có người đi theo nàng, nhớ ra mấy ngày trước còn nghe Liên Xuyên nói trong trấn có hái hoa tặc ẩn hiện, nàng lại càng sợ hãi, bước chân nhanh hơn, chỉ muốn mau chóng trở về.

Chỉ là nàng càng đi nhanh, âm thanh phía sau cũng nhanh hơn, nàng mím chặt môi, vấp phải một cục đá ở chỗ rẽ, đầu gối đập thẳng xuống đất, sự đau đớn truyền đến, lập tức lan ra khắp toàn thân, chỉ là một tay của nàng vẫn ôm túi bánh ngọt trong lòng, tay kia đỡ trên mặt đất, không dám trì hoãn chút nào mà muốn cố gắng đứng lên.

Chân của nàng hơi đau.

Nàng khập khiễng đi về phía trước, hốc mắt cũng đã ướŧ áŧ, thấy chỉ cần rẽ qua con đường này là có thể về phủ, nhưng trên người lại không có sức lực, muốn dùng sức tăng tốc bước chân, nhưng đi lại càng lúc càng chậm.

Khi nàng cảm thấy chút sức lực cuối cùng cũng biến mất, âm thanh của Dư Nhất Mục đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu nàng, hắn lên tiếng, có hơi tức giận, nói: “Nguyên Hề, muội đi đâu vậy?”

Nguyên Hề lập tức như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lập tức nhào vào lòng hắn, mượn sức lực trên cánh tay hắn mà đứng vững, nhưng hơn nửa người vẫn dán chặt lên người hắn, thở hổn hển nói: “Biểu ca, có người đuổi theo ta.”

Nét mặt của Dư Nhất Mục lập tức trở nên nghiêm trọng.

Hắn không khỏi ngước mắt nhìn ra phía sau, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người xuất hiện, chỉ là khoảng cách quá xa, không nhìn rõ được. Lúc này, hắn cũng không thể quản mấy thứ kia, lập tức đỡ lấy Nguyên Hề, dè chừng hỏi: “Không sao chứ?”

Đôi mắt to tròn của Nguyên Hề nhìn vào hắn, kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống, tủi thân nói: “Ngã một cái...”

Vừa nãy khi nàng chạy tới thì quả thực không được thuận tiện, Dư Nhất Mục suy nghĩ một lúc, cũng không thể để ý xem là ai đi theo nàng. Hắn nhìn Nguyên Hề chảy mồ hôi đầy trán, đứng cũng không vững thì nhíu nhặt lông mày, không chút do dự mà cúi người ôm nàng lên.