Nguyên Hề dừng lại, trong đôi mắt đen láy xuất hiện chút gợn sóng.
Bên ngoại?
Đáy lòng nàng run rẩy, giống như có một suy nghĩ đang trực tiếp phá vỏ chui ra, nàng nghĩ xem là ai lại đến vào lúc này. Vệ gia cách Trúc Khê khá xa, chắc chắn cữu mẫu không thể chịu nổi cảnh bôn ba, cho nên chỉ có một người xuất hiện trong đầu nàng thôi.
Trong lòng nàng vui mừng.
Một giọng nói đã truyền đến từ phía sau.
“Hề Hề.”
Một giọng nói quen thuộc đang vang lên ở sau tai, khiến Nguyên Hề thiếu chút nữa đã chảy nước mắt, chỉ là nàng vẫn cố nhịn lại, hít một hơi rồi mới xoay người.
Dư Nhất Mục đang đứng ở ngoài cửa, chỉ cách nàng vài bước chân. Thiếu niên mặc một bộ y phục màu xanh, tóc được búi cao, khuôn mặt mang theo ý cười, khóe môi có phần cong cong.
Nguyên Hề nâng chân đi hai bước, sau đó liền chạy qua rồi đứng vững trước mặt hắn, run rẩy hồi lâu, mở miệng muốn nói nhưng cuống họng lại như bị chặn lại, đau đến khàn giọng, không dễ dàng gì mới có thể phát ra âm thanh: “Biểu ca.”
Vừa thốt ra hai chữ này, nước mắt đã rơi lã chã, thực sự không nhịn được nữa.
“Đã bao lớn rồi mà còn khóc nhè, thực sự xấu hổ muốn chết.”
Khi Dư Nhất Mục vừa mở miệng, trọng giọng nói có sự run rẩy rất khẽ, nhưng hắn lại nhíu mày, cất giọng nhẹ nhàng, bĩu môi đầy ghét bỏ.
Nếu là trước kia, Nguyên Hề nhất định sẽ nói móc lại, ngoại trừ ghét bỏ nàng thì Dư Nhất Mục chẳng còn gì khác cả, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn, nàng lại thấy rất thân thiết, cũng có cảm giác hơi tủi thân.
Nước mắt càng không thể dừng lại được.
“Ca ca.”
Nguyên Hề đột nhiên bổ nhào vào trong lòng hắn, tựa lên vai hắn, cắn môi dưới để kiềm chế tiếng khóc, nhưng tiếng nức nở quá lớn, nước mắt lại như bị đứt dây mà chảy dọc xuống khuôn mặt nàng, chỉ trong giây lát đã làm bả vai của Dư Nhất Mục ướt đẫm.
Yết hầu của hắn khẽ nhúc nhích, hắn cắn răng, nhíu mày, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Nha đầu chết tiệt này, muội làm bẩn y phục của ta rồi.”
“Huynh hẹp hòi quá.” Nguyên Hề lau nước mắt, trừng mắt nhìn hắn vô cùng đáng thương, nói: “Cùng lắm thì ta may cho huynh một bộ khác là được rồi.”
Nàng nói như thế mới nhớ ra, bộ y phục mà hắn đang mặc trên người cũng là do nàng làm.
Vậy nàng làm bẩn y phục do chính mình làm ra thì có sao chứ, chỉ có Dư Nhất Mục hẹp hòi thôi, ngay cả cái này cũng không cho.