- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Biểu Ca Độc Miệng
- Chương 17
Biểu Ca Độc Miệng
Chương 17
Nguyên Hề thay đồ đàng hoàng, đang muốn đi đến phòng bếp thì Tử Uyển lại đến gọi nàng, nói hôm nay có khách tới, tiểu thư và thiếu gia cần ra gặp.
Lúc đó Nguyên Hề run rẩy một chút, nhớ lại sinh thần mười bốn tuổi lần trước cũng đâu có khách trọ tới, chỉ có nàng và Dư Nhất Mục cùng với cữu cữu và cữu mẫu thôi.
Suy nghĩ thêm cũng không được gì, thêm một vị khách thì coi như thêm một lời chúc phúc vậy.
Vậy là nàng vui mừng đi đến viện tử phía trước.
Dư Hiển Vinh và Vưu Thục đang đón tiếp khách trọ.
Thanh niên kia có vẻ còn trẻ tuổi, mặc một bộ y phục màu trắng, lẳng lặng ngồi trên ghế, khuôn mặt nho nhã tuấn tú, hắn nâng mắt, ánh mắt tĩnh lặng có trình độ, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều thong dong tinh tế, hơi thở thư sinh, vừa nói chuyện với đồng học vừa liên tục nhìn ra ngoài, dường như đang chờ một ai đó.
“Biểu ca còn chưa tới sao?” Nguyên Hề trực tiếp đi vào đại sảnh, vừa đi vừa nói chuyện, cũng không nhìn sang bên cạnh, chỉ hỏi Dư Hiển Vinh và Vưu Thục.
Hôm nay nàng mặc một bộ y phục mà Tinh Tinh vừa tặng cho nàng, một thân y phục màu đỏ thắm, viền bằng chỉ trắng thêu hoa văn, kiểu mà bình thường nàng rất hiếm khi mặc. Mái tóc vấn thành hai búi tròn, buộc thêm một dải lụa đỏ. Trong sắc đỏ ấy, tiểu cô nương còn non nớt ấy lại lộ ra một nét quyến rũ khó tả, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nam tử bên cạnh chỉ nghe thấy âm thanh thì tay đã run rẩy, vừa ngước mắt nhìn qua, đôi con ngươi đã co rút, ánh mắt nhìn thẳng vào một hướng không thể rời đi, trong lòng giật giật, chỉ một chút thôi cũng đã như không thể thở nổi.
Tất nhiên là Nguyên Hề đã nhận ra ánh mắt quá mức lộ liễu đó, nàng cảm thấy toàn thân không được dễ chịu, vừa quay đầu thì một khuôn mặt quen thuộc đã đập vào mắt, chỉ một ánh nhìn đã khiến sắc mặt nàng trở nên trắng bệch.
Là... Là Vệ Đình.
Cho dù thế nào Nguyên Hề cũng không ngờ rằng sẽ nhìn thấy hắn ta vào lúc này, sớm hơn kiếp trước tới nửa năm.
Khi đó là nàng cãi nhau với Dư Nhất Mục rồi chạy ra khỏi phủ, trời tối đen, một mình nàng vô cùng sợ hãi, may mắn là đã gặp được Vệ Đình, hắn ta nói đúng lúc hắn ta muốn đến Dư phủ.
Trước kia khi Dư gia chưa chuyển đến Trúc Khê, dường như cũng có chút quan hệ với Vệ gia.
Vậy là Nguyên Hề đã đi về cùng hắn ta.
Khi đó ai nói gì nàng cũng tin, bảo nàng đi theo là nàng lập tức đi theo.
Vậy là nàng đi theo sau hắn ta, vô cùng mới lạ mà đánh giá người này, nhìn hắn ta một thân y phục màu trắng, dáng vẻ tuấn tú, vừa nhìn đã biết là một vị công tử thư sinh. Nhiều năm như vậy, đó là lần đầu tiên nàng rung động, mà ngay trong đêm đó, nàng còn mơ thấy Vệ Đình.
Quá đẹp đẽ, làm cho người ta sinh ra mơ mộng.
Sau đó nàng liền nói với Dư Nhất Mục rằng nàng cảm thấy bản thân thích Vệ Đình.
Trong hai năm tiếp theo, nàng đi theo sau Vệ Đình như một cái đuôi nhỏ, nàng đối xử tốt với hắn ta, làm những chuyện hắn ta thích, nghĩ rằng có một ngày, hắn ta sẽ có thể hồi đáp tấm lòng của nàng.
Vì từ khi con nhỏ, mẫu thân đã nói với nàng, nàng dùng tấm lòng thế nào đối xử với một người, người đó cũng sẽ dùng tấm lòng như vậy đối xử lại với nàng, cho nên nàng tin rằng chỉ cần đối xử tốt với Vệ Đình, hắn ta sẽ có thể cảm nhận được, cũng sẽ đối xử tốt với nàng.
Vì vậy nàng vẫn luôn đối xử với thế giới này quá mức lương thiện, quá mức đơn thuần.
Nhưng về Vệ Đình, từ lúc bắt đầu, hắn ta cũng thích nàng, nếu không thì hắn ta sẽ không lấy nàng, chỉ là sau đó, hắn ta thích một người khác hơn.
Hiện tại, Nguyên Hề gặp lại hắn ta, nàng vừa bối rối vừa khϊếp sợ, Nàng luôn không am hiểu khi phải đối mặt với những chuyện này, đặc biệt là lại đột ngột như vậy. Nàng ngơ ngác đứng ở đó, trong đầu xuất hiện rất nhiều chuyện, bốn phía mơ hồ, khiến nàng không có cả sức lực suy nghĩ.
Nàng đang nghĩ, nàng có hận hắn ta không?
Nhất định là hận, nếu không phải do hắn ta, nàng sẽ không chết. Nhưng Dư Nhất Mục đã báo thù cho nàng rồi, hắn ta cũng đã mất mạng, một mạng sống của nàng được trả bởi mấy cái mạng khác đã là đủ rồi.
Nhưng bây giờ ở trước mặt hắn ta, nàng vẫn không nhịn được mà run rẩy, nàng sợ bản thân lại không nhịn được mà làm ra chuyện gì đó.
Nếu không phải có một cơ hội sống lại, nàng nhất định phải chết, thực sự chết rồi, mà trong mắt hắn ta, tính mạng của nàng không hề quan trọng.
Giống như sâu bọ vậy.
“Hề Hề, mau lên đi.” Vưu Thục lại không hề phát hiện ra sự khác thường của Nguyên Hề, bà cười mà vẫy tay với nàng, giới thiệu Vệ Đình: “Đây là Vệ công tử, Vệ Đình, nghe nói hôm nay là sinh thần của con nên đặc biệt mang quà đến đấy.”
“Vệ công tử, đây là chất nữ của ta, Nguyên Hề.”
Ánh mắt của Vệ Đình có phần thiêu đốt, hắn ta nhìn Nguyên Hề, con ngươi mở to, thậm chí còn không chớp mắt lần nào. Hắn ta muốn đứng dậy, cái tay nắm lấy góc áo kiềm chế hồi lâu mới khiến bản thân không di chuyển.
Ánh mắt của Nguyên Hề run rẩy.
Nàng rũ mắt, không nhìn sang bên ấy, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Vệ công tử.”
...
“Thiếu gia, không xong rồi.” Liên Xuyên như gặp phải chuyện lớn, xông tới từ viện tử phía trước, lo lắng nói với Dư Nhất Mục: “Hôm nay có một vị công tử đến phủ, phu nhân còn giới thiệu hắn cho biểu tiểu thư.”
Dư Nhất Mục ngước mắt, bình thản nói: “Cho nên là?”
Liên Xuyên cau mày, nhấn mạnh lời nói.
“Vị công tử kia rất tuấn tú.”
Dư Nhất Mục vẫn không có phản ứng.
Người ta có tuấn tú hay không thì liên quan gì đến hắn.
Liên Xuyên thực sự sốt ruột, giậm chân nghiến răng, lại nói: “Nô tài nghe Tử Uyển nói, biểu tiểu thư vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt cũng chưa từng di chuyển.”
Liên Xuyên nói xong, đưa ra một câu chí mạng.
“Nô tài nghe nói, từ trước đến giờ giai nhân luôn yêu thích tài tử, chỉ sợ là biểu tiểu thư đã thích hắn rồi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Biểu Ca Độc Miệng
- Chương 17