Nếu nói bây giờ Nguyên Hề cực kỳ chán ghét kẻ nào, ngoài trừ Vệ Đình thì chính là Nguyên Hồ Sinh.
Nàng thậm chí còn không muốn thừa nhận người đó là phụ thân có quan hệ máu mủ với nàng.
Đúng là buồn nôn!
Trong ký ức từ nhỏ của nàng, nam nhân kia không phải người tốt, luôn luôn nói những lời hung ác với nàng và mẫu thân, chỉ là mẫu thân không thèm để ý tới ông ta, ông ta nói cái gì thì bà cũng hờ hững, cùng lắm là gật đầu tỏ vẻ đồng ý với vài câu.
Nàng nhớ nhất là khi nàng năm tuổi, nàng cầm một bức tranh thêu đi tìm mẫu thân thì nhìn thấy Nguyên Hồ Sinh tức giận đập đồ trong phòng, vừa ném đồ vừa hung ác mắng Nghi Uyển, nói bà “phóng đãng”, “không biết xấu hổ”, lời khó nghe nào cũng mắng ra được.
Về sau ông ta ra ngoài làm ăn, rời khỏi Nguyên gia, những năm này cũng không hề trở lại, mà người của Nguyên gia vốn đã không thích Nghi Uyển, cho nên Nguyên Hồ Sinh vừa tách ra thì bọn họ đã đuổi hai mẫu tử nàng ra ngoài.
Nhưng bọn họ vẫn còn lại chút lương tâm cuối cùng, sợ mẫu tử nàng thực sự không có chỗ để đi, chết quá thảm nên đã để lại một gian phòng rách rưới ở bên ngoài cho họ.
Sau đó, nếu không phải cữu cữu và cữu mẫu chuyển tới Trúc Khê, có họ tiếp tế, chỉ sợ mẫu thân tự mình nuôi nàng thì đã sớm khổ sở không ra hình dạng gì rồi.
Trong ấn tượng của Nguyên Hề, mẫu thân luôn là một người rất dịu dàng hiền thục, cơ thể của bà yếu đuối, vẫn luôn dựa vào thêu hoa để kiếm tiền, mỗi ngày bà đều ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng thêu hoa, ánh sáng dịu dàng chiếu lên gò má của bà, che phủ một mảng bóng râm. Những lúc như vậy là khoảng thời gian mà Nguyên Hề cảm thấy yên bình nhất.
Nhưng một mẫu thân dịu dàng xinh đẹp như đóa hoa ngọc lan ấy lại bị Nguyên Hồ Sinh giội những thứ nước bẩn không thể chấp nhận, khiến bà đau khổ gian nan mà sống, đến mức chỉ mới ba mươi mấy tuổi đã bệnh nặng mà chết.
Vừa nghĩ tới đó, trái tim của Nguyên Hề đã không chịu được mà run rẩy.
Nếu không phải nàng không có bản lĩnh, cũng không có can đảm, thì nàng đã trực tiếp dùng một đao gϊếŧ Nguyên Hồ Sinh rồi.
Nàng không có phụ thân như vậy.
Ông ta không xứng!
“Đúng rồi, cây trâm mà Dư di để lại cho muội khi còn sống, muội đã cất kỹ chưa?” Nguyên Tinh Tinh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức ngồi thẳng người, dè chừng hỏi Nguyên Hề.
Nguyên Hồ Sinh vừa về đã tìm đồ trong phòng của Nghi Uyển, điều này khiến Nguyên Tinh Tinh cảm thấy không được thích hợp, nhất định là ông ta đang nhắm đến thứ gì đó.
Trong lòng Nguyên Tinh Tinh có suy đoán, một suy nghĩ mà nàng ấy đã giữ nhiều năm, nhưng trước khi được chứng thực thì nàng ấy không dám nói.
Vì đây đều là những chuyện không có chứng cứ, với lại cho dù thực sự có chứng cứ thì có thể đi đâu tìm được chứ.
“Đang ở chỗ ta.” Nguyên Hề gật đầu đáp.
“Muội phải cất cho kỹ, đừng để bất cứ ai lấy được, ta cảm thấy Dư di đặc biệt giao phó cái này cho muội thì nhất định là có chút tác dụng.” Nguyên Tinh Tinh dặn dò.
“Ta biết.” Thực ra Nguyên Hề cũng không hiểu lắm, nhưng Nguyên Tinh Tinh đã dặn như vậy thì nàng cứ đồng ý là được, với lại đó là đồ mẫu thân để lại, cho dù Nguyên Tinh Tinh không nói thì nàng cũng sẽ giữ thật kỹ.
“Còn nữa, mấy ngày này nếu muội rảnh thì có thể giúp ta thêu hoa không? Muội xem đi, muội dừng thêu một tháng, việc làm ăn trong tiệm của ta đã kém đi không ít rồi.”
Nguyên Tinh Tinh đang tiếp quản một tiệm may của Nguyên gia, nàng ấy có kỹ năng cắt may rất tốt, có thể dựa vào dáng người để tạo ra trang phục, mà kỹ năng thêu thùa của Nguyên Hề lại tốt, chỉ cần nàng thêu hoa lên bất kỳ bộ y phục nào thì đó chính là dệt hoa trên gấm.
“Chia bốn sáu.” Nguyên Tinh Tinh đưa tay, ra dấu số bốn.
Cho dù là huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, đương nhiên là Nguyên Tinh Tinh sẽ không để Nguyên Hề làm không công. Trước kia vốn chia ba bảy, nhưng sau một tháng làm ăn sa sút này, Nguyên Tinh Tinh đã ý thức được cho dù Nguyên Hề chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng những bông hoa này cũng rất quan trọng, cho nên cũng phải thêm tiền.
Nguyên Hề chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này, từ trước đến giờ đều là Nguyên Tinh Tinh nói cái gì thì là cái đó, vậy là nàng gật đầu đáp lại: “Được.”
Lúc này Nguyên Tinh Tinh mới vỗ tay cười một tiếng.
“Cứ quyết định vậy đi, lát nữa ta sẽ đưa mấy bộ y phục đến, muội thêu trước, đợi mấy ngày nữa đến sinh thần của muội, ta sẽ cầm đi, rồi đổi mấy bộ khác.”
Nguyên Hề ngoan ngoãn đáp lại.
“Đúng là Hề Hề ngoan của ta.” Nguyên Tinh Tinh đứng dậy, tiến lên hôn nàng một cái rồi bước chân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vậy ta đi trước đây.”
Nguyên Tinh Tinh vẫn luôn như vậy.
Không giữ lễ tiết, cũng không câu nệ.
Từ trước đến nay luôn là muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Có đôi khi, Nguyên Hề rất hâm mộ nàng ấy.
Nhưng nàng cũng biết, mỗi người đều có dáng vẻ của riêng mình, Nguyên Hề nàng nên ra sao thì nàng sẽ sống thật tốt như thế.
Càng phải quý trọng cơ hội làm lại hiếm có này.