Chương 14

Thực ra Nguyên Hề rất sợ hãi.

Mặc dù có đôi khi Dư Nhất Mục sẽ gây chuyện, nhưng vẫn luôn luôn là kiểu náo loạn nho nhỏ, không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là...

Từ ngày trông thấy hắn cầm kiếm chém gϊếŧ, dáng vẻ nhuốm đầy máu tươi, nàng liền có cảm giác tim đập nhanh, đặc biệt là khi nhìn thấy trên người hắn có nhiều vết thương như vậy, máu tươi không cầm được mà chảy ra ngoài, nàng lại cảm thấy vừa sợ hãi vừa đau lòng.

Nhiều vết thương như vậy, phải đau đến cỡ nào chứ.

Dư Nhất Mục cũng không thèm băng bó lại, cứ để những giọt máu tươi đó chảy ra ngoài, mỗi một giọt máu đều giống như đang nhỏ vào trong lòng nàng vậy.

Khi đó, nàng rất sợ hắn sẽ chết như vậy.

Nàng đã chết, hắn nhất định phải sống.

Hôm nay không nhìn thấy hắn, lúc này lại thấy hắn mang thứ gì đó về, trong lòng nàng căng thẳng một chút, có lẽ là nghĩ ra cái gì đó.

Mặc dù Nguyên Hề luôn bị Dư Nhất Mục ghét vỏ đầu óc không dùng được, nhưng trong một số việc, nàng cũng đã âm thầm hiểu được. Nếu thực sự ép Dư Nhất Mục, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.

“Ta đi lăn bột không được à!” Dư Nhất Mục lấy lại cây gậy gỗ từ tay Nguyên Hề rồi tiện tay đưa cho Liên Xuyên ở bên cạnh, dặn dò: “Cần trở lại phòng bếp đi.”

Khóe miệng của Liên Xuyên không khỏi giật giật.

Lăn... Lăn bột?

Thiếu gia đúng là có thể trợn mắt nói dối, há miệng là nói được.

Lời này vừa nói ra, thực sự là ngay cả y cũng không tin.

“Dư Nhất Mục, huynh đi đánh ngươi à?” Nguyên Hề không để ý tới hắn mà hỏi một câu, giọng điệu kinh ngạc: “Không có chuyện gì chứ?”

“Muội nói nhỏ thôi.” Dư Nhất Mục nghe nàng nói xong thì hốt hoảng che miệng nàng rồi kéo nàng vào trong phòng, nghiêng người một cái liền đóng cửa lại.

Nhốt Liên Xuyên ở bên ngoài.

Nguyên Hề bị hắn bịt miệng đến khó chịu nên hất tay hắn ra, hắn vẫn không tha, Nguyên Hề không còn cách nào khác nên đành dứt khoát đạp hắn một cước.

Dư Nhất Mục bị đau, rút chân lại, tay cũng buông ra.

“Dư Nhất Mục!” Nguyên Hề quát to một tiếng, lúc này nàng đã thực sự tức giận rồi.

Đối với những việc khác, hắn nói gì nàng cũng có thể nghe theo, cũng sẽ không tức giận, nhưng hắn lại đi gây chuyện, không để ý đến cả tính mạng của mình, Nguyên Hề thực sự không thể để tùy hắn.

“Đúng là ta ngứa tay muốn đánh người...” Dư Nhất Mục thấy nàng tức giận thì nỉ non một câu, sau đó liền xua tay với Nguyên Hề, nói: “Được rồi được rồi, muội mau trở về đi.”

“Đúng rồi, không được nói cho phụ thân của ta biết.”

Hắn vừa leo tường vừa đánh người, tay cũng mỏi rồi, thực sự không có sức lực nhiều lời với Nguyên Hề, chỉ muốn nhanh chóng nằm lên giường nghỉ ngơi.

Nguyên Hề không nói một lời, cứ như vậy mà nhìn hắn, sau đó mới do dự lên tiếng: “Huynh không bị thương chứ?”

Lời nói vô cùng ân cần.

Trái tim của Dư Nhất Mục đột nhiên rung động, không hiểu sao lại chua xót, cũng không biết vì sao lại ngồi dậy, hắn chậm rãi suy nghĩ rồi lắc đầu, ra vẻ lớn lối: “Chỉ là hai kẻ già nua thôi, còn có thể làm gì ta được hay sao?”

Nói xong, hắn mở cửa, trực tiếp đẩy nàng ra ngoài, nói: “Muội trở về ngủ đi, đừng làm phiền ta.”

Vừa đẩy Nguyên Hề ra khỏi cửa, Dư Nhất Mục đã đóng cửa lại.

Nguyên Hề bị hắn đẩy như vậy thì chút nữa không đứng vững, đợi đến khi phản ứng lại, nàng ngẩng đầu nhìn nhưng cửa đã đóng chặt, cũng không nghe được tiếng động gì ở bên trong.

Thực sự là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú!

Nguyên Hề mím chặt môi, hờn dỗi mà liếc cánh cửa đóng chặt, sau đó nàng quay người trở về phòng của mình.

...

Hôm sau, Nguyên Tinh Tinh đến Dư phủ.

Nguyên Tinh Tinh trang điểm tinh xảo, mặc một bộ y phục thêu mẫu đơn sáng màu, tóc chải xinh đẹp, đeo một bộ dao gỗ chạm rỗng, lộ ra tư thái ung dung tự tại, trước ngực đày đặn, vòng eo nho nhỏ, làn da trắng nõn, khi cong môi cười đi đến bên Nguyên Hề, dáng vẻ đó chỉ khiến người ta nhớ tới ba chữ... Hồ ly tinh.

Nàng ấy là đường tỷ của Nguyên Hề, lớn hơn nàng hai tuổi, cũng là người duy nhất của Nguyên gia mà Nguyên Hề có thể coi là người thân.

Vài ngày trước, Nguyên Hề tổ chức tang sự cho Nghi Uyển, người của Nguyên gia đều ngại xúi quẩy, tránh phiền phức nên không chịu đến, chỉ có Nguyên Tinh Tinh không để ý tới sự phản đối của người trong nhà, nàng ấy đứng ở ngoài cửa, mắng tất cả những kẻ đến hóng chuyện đi.

Tính cách của nàng ấy vẫn luôn mạnh mẽ.

Khuôn mặt xinh đẹp vô song lại nói ra những lời thô tục nhất, có thể mắng liên tục không ngừng.

“Hề Hề, ta thấy sắc mặt của muội cũng rất tốt, đúng là yên tâm hơn nhiều.” Nguyên Tinh Tinh đi vào phòng của Nguyên Hề rồi tùy tiện ngồi xuống giường, nghiêng người tựa vào một bên, đôi mắt nửa mở, tư thái rất quyến rũ.

“Muội không biết đâu, mấy ngày trước Nguyên Hồ Sinh lại quay về một lần, ông ta vào phòng của mẫu thân muội tìm cái gì đó, nhưng không tìm được, thở phì phò rời đi rồi.” Nguyên Tinh Tinh nói, hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường: “Cũng may muội đã mang những thứ quan trọng đi rồi, còn một ít đồ trang sức nhỏ lẻ thì ta cũng lấy hết, không để ông ta tìm được chỗ tốt gì.”

“Ông ta trở lại?” Nguyên Hề nghe thấy ba chữ kia thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đổi sắc, động tác muốn cầm chén trà lên cũng khựng lại, cả kinh nói: “Ông ta quay về làm gì?”