Không biết từ khi nào, trong lòng hắn, hình ảnh Nguyên Hề đã bám rễ, ban đầu chỉ chậm rãi nảy mầm, sau đó lại không chịu khống chế mà càng lúc càng lớn hơn, từng thứ đều rõ ràng.
Chỉ là càng như vậy, bản thân hắn lại càng thêm luống cuống.
Bởi vì hắn hiểu rõ, trong trái tim Nguyên Hề, cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ là ca ca của nàng mà thôi.
Rất nhiều lần đều là do hắn không có dũng khí để tiến thêm một bước, cũng không biết phải làm sao để tiến lên.
Suy nghĩ duy nhất của hắn vào lúc này chính là cứ dùng cách này, tiếp tục ở bên nàng, chỉ cần có thể lẳng lặng nhìn nàng, thấy nàng cười, thấy nàng vui vẻ, hắn đã thỏa mãn rồi.
Còn lại thì dường như quá xa xỉ, hắn không dám nghĩ nhiều.
...
Màn đêm giáng lâm.
Dư Nhất Mục mặc bộ y phục màu đen đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi nhanh chóng đi về phía cửa sau.
Liên Xuyên đang chờ ở đó.
“Đã nghe ngóng được chưa?” Dư Nhất Mục nhỏ giọng hỏi.
Liên Xuyên gật đầu đáp: “Đúng là một hộ nông dân, chỉ có hai phu thê, bình thường bán không ít bồ câu và gà vịt bị bệnh.”
Liên Xuyên giải thích với Dư Nhất Mục, nói rằng bọn họ sẽ cho những con gà vịt bị bệnh sắp chết kia uống thuốc trước, để chúng có thể nhảy nhót sôi nổi, chống đỡ một thời gian để mang ra phiên chợ bán.
Liên Xuyên cũng không biết tại sao y lại muốn giải thích.
Có lẽ là muốn giải thích cho Nguyên Hề tiểu thư một chút, thực ra nàng không phải quá ngốc, mà là vì thủ đoạn của đối phương quá cao tay.
Dư Nhất Mục hừ lạnh một tiếng.
“Muội ấy không chỉ ngốc, còn nhát gan.”
Nếu không thì tại sao lại không nhìn ra chút mánh khóe nhỏ bé này chứ?
Vậy là Liên Xuyên đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Quên đi, một khi có chuyện liên quan đến Nguyên Hề tiểu thư, thiếu gia nhà y lại cứng đầu, hắn nghĩ cái gì thì là cái đó, không bao giờ nghe người khác nói.
Lúc đó Liên Xuyên nghĩ trong lòng, Nguyên Hề tiểu thư không hề ngốc, thực sự không ngốc mà...
Hai người nhanh chóng đến căn nhà kia, Dư Nhất Mục dặn Liên Xuyên ở bên ngoài trông coi, sau đó từ từ bò lên trên tường, đứng trên đó ngước mắt nhìn thử.
“Thiếu gia, người phải cẩn thận đấy, đừng làm lớn chuyện, nếu không lão gia sẽ...”
Liên Xuyên còn chưa dứt lời, Dư Nhất Mục đã thấp giọng quát: “Câm miệng!”
Một nam nhân mà sao lại nói nhiều vậy chứ, kêu bên tai như muỗi vậy, thực sự muốn vả cho mấy cái.
Dư Nhất Mục nhìn gian phòng đã tắt đèn kia, hắn chờ thêm một lát rồi mới xoay người xuống tường, rón rén đi vào phòng.
Mượn một chút ánh sáng, hắn có thể nhìn thấy người nằm trên giường. Dư Nhất Mục nghiến răng, ánh mắt hung ác, không chút do dự mà lấy một cây gậy gỗ ở bên hông ra.
Đúng là trùng hợp, hôm nay khi ở trong bếp, hắn đã thuận tay cầm một cây.
Vốn muốn cầm gậy sắt, nhưng hắn suy nghĩ một lúc, sắt không tốt lắm, lỡ như hắn không khống chế được sức lực, đánh chết hay làm người ta tàn phế thì sao.
Vẫn là gậy gỗ tốt hơn.
Vô cùng phù hợp với yêu cầu của hắn.
Dư Nhất Mục đi đến bên giường, trực tiếp kéo rèm giường ra, bịt miệng nam nhân nằm trên giường, liên tục dùng gậy đập đối phương.
Ai bảo ngươi lừa gạt Hề Hề!
Ai bảo ngươi muốn dùng bồ câu bệnh gϊếŧ ta!
Thứ nam nhân xấu xí!
Dư Nhất Mục vừa đánh vừa hung hăng mắng trong lòng.
Nam nhân kia rất nhanh đã tỉnh, tuy là đau đến không chịu được, nhưng lại không thể há miệng phát ra âm thanh, chỉ có thể “Ưm ưm ưm” một hồi. Phụ nhân bên cạnh hiển nhiên đã bị đánh thức, đang muốn mở mắt xem thì đã bị Dư Nhất Mục dùng chăn bịt kín. Hắn thu lại gậy gỗ, quay người nhảy ra khỏi cửa sổ, rời khỏi gian phòng này.
Dư Nhất Mục nhanh nhẹn nhảy lên tường rồi nhảy xuống, vẫy tay với Liên Xuyên, nói: “Chạy mau.”
Hắn vốn muốn xử lý của lão bà bà chết tiệt, ai bảo bà ta dám cầm chổi đánh Hề Hề chứ, nhưng nghĩ lại thì đánh nữ nhân cũng không tốt lắm, đặc biệt còn là một lão bà bà. Không có cách nào khác, cũng chỉ có thể đánh luôn phần của bà ta lên người nam nhân kia.
Liên Xuyên đi theo Dư Nhất Mục, nhìn hắn đặt cây gậy gỗ lại bên hông, bước chân nhanh chóng tiến về phía trước, cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Y không ngờ rằng thiếu gia nhà mình lại trèo tường tốt như vậy.
Vừa rồi y còn đang mơ hồ chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một bóng người bay xuống từ trên tường rồi đáp đất đầy vững vàng, sau đó đứng dậy đi về phía trước, bước đi như bay.
Quả nhiên là người làm chuyện lớn, ngay cả làm trộm cũng rất thuần thục.
“Chuyện ngày hôm nay ngươi cứ coi như không biết, không được phép nói ra một câu nào, nếu không...”
Khi đến cửa phòng, Dư Nhất Mục đang canh cáo Liên Xuyên, nhưng lời còn chưa nói hết, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nguyên Hề đứng ở cửa phòng đối diện, lẳng lặng nhìn hắn.
Dư Nhất Mục lập tức nuốt tất cả lời muốn nói vào trong bụng.
“Huynh đi đâu vậy?” Nguyên Hề đi lên phía trước, dò xét cả người hắn, không chờ hắn phản ứng lại đã đưa tay cầm lấy cây gậy gỗ bên hông hắn.
“Huynh cầm cái này làm gì?”
Buổi chiều nàng đã làm một ít trà lạnh, muốn đưa cho Dư Nhất Mục, ai mà ngờ khi đến phòng của hắn thì lại không có ai bên trong.
Nàng hỏi mấy người, họ đều nói không nhìn thấy hắn, vậy là nàng trở về phòng, ngồi bên cửa sổ, vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên này.
Nàng đã tính rồi, trọn vẹn nửa canh giờ, Dư Nhất Mục mới trở về.
Trên người còn mang theo một cây gậy gỗ.
Vừa nhìn là biết không làm ra chuyện gì hay ho.