Nguyên Hề lại mua thêm ba con bồ câu.
Nàng lớn như thế này, nói ra thì chỉ có hai thứ là sở trường, một là thêu thùa, hai là nấu nướng.
Hai thứ này đều là do mẫu thân của nàng, Nghi Uyển truyền dạy.
Nguyên Hề thêu hoa sống động như thật, có thể hấp dẫn bướm đến tìm mật, vô cùng bay bổng. Món ăn nàng nấu cũng có hương vị rất ngon, mười người nếm thử đều sẽ cảm nhận được, sau đó nhớ mãi không quên.
Dư Nhất Mục đợi ở trong bếp, giúp nàng xử lý bồ câu, trực tiếp gϊếŧ chết rồi nhổ lông, xẻ ngực mổ bụng, lấy hết nội tạng, từng động tác đều vô cùng thuần thục.
Nhìn có vẻ như đã từng làm rất nhiều lần.
Lúc Nguyên Hề nấu, Dư Nhất Mục cũng không rời đi, đứng ở bên cạnh mà nhìn nàng.
Thỉnh thoảng còn quở trách hai câu, nói Nguyên Hề cầm cái nồi nóng như vậy cũng không dùng vải mà lót vào, sau đó còn nói cúi đầu thấp như vậy có phải là muốn nấu cả chính mình vào trong đó không.
Nguyên Hề làm như không nghe thấy, chỉ yên lặng làm việc trên tay, một câu cũng không nói.
Lúc này nhìn thấy lửa quá nhỏ, Nguyên Hề cúi xuống muốn thêm chút củi, ai ngờ ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên, thiếu chút nữa đã đốt luôn ngón tay của nàng.
Dư Nhất Mục nhìn chằm chằm bên này, nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp vọt qua nắm lấy cổ áo của Nguyên Hề, kéo cả người nàng lên.
“Lửa cũng không nhóm được, để ta.” Nói xong liền đẩy nàng sang một bên, hắn tự mình ngồi xổm xuống, cầm củi nhét vào trong.
Nguyên Hề nhẹ nhàng vuốt đầu ngón tay suýt chút nữa bị đốt của mình, nhìn Dư Nhất Mục ngồi xổm ở đó mà nhóm lửa, đột nhiên cảm thấy hơi sững sờ, ánh mắt của nàng dừng lại trên người hắn, mãi không rời đi.
Dường như Dư Nhất Mục cảm nhận được cái gì đó.
Hắn ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Nguyên Hề, đôi mắt ấy nặng trĩu như ẩn chứa điều gì đó, trong lòng hắn không khỏi luống cuống, vội vàng nói: “Muội nhìn ta làm cái gì?”
“Không có gì.” Nguyên Hề cười lắc đầu, đôi mắt cong cong, cực kỳ linh động, sau đó nàng quay người, nhẹ nhàng nói: “Ta đi ướp thịt.”
...
“Được.”
Nguyên Hề bưng đĩa đến, mỗi tay một đĩa, bên trên là món bồ câu da giòn, nàng đặt lên bàn đá ngoài đình.
Món bồ câu non này bên ngoài giòn cháy, bên trong mềm mọng, lớp da giòn thơm, thịt thì mềm và nhiều nước. Nhờ được tầm ướp kỹ rồi hấp, hương thơm lan tỏa khắp nơi, khiến người ta chỉ liếc nhìn thôi đã thèm.
Nguyên Hề ngẩng đầu nhìn Dư Nhất Mục ở đối diện, thúc giục: “Huynh mau nếm thử đi.”
Dư Nhất Mục cũng không khách sáo, trực tiếp bẻ một cái cánh cho vào miệng.
Nguyên Hề mở to mắt, không chớp mắt dù một lần, cứ như vậy theo dõi động tác của hắn, trong con ngươi tràn đầy hy vọng.
“Thế nào? Có ngon không?” Đã lâu Nguyên Hề không làm món này, lúc làm gia vị để ướp thịt còn có phần không được thuần thục, loay hoay trước sau còn mất một ít thời gian.
Dư Nhất Mục không trả lời, sau khi ăn một miếng, hắn đặt cái cánh còn lại vào trong đĩa, chậm rãi nhai, không chịu nói chuyện.
Trái tim của Nguyên Hề lập tức căng thẳng.
“Không ăn được sao?” Nàng lại hỏi.
Nhưng Dư Nhất Mục vẫn không nói chuyện, hắn đột nhiên ngước mắt nhìn Nguyên Hề một cái, ánh mắt rất kỳ lạ.
Trong lòng Nguyên Hề đột nhiên luống cuống.
Nàng nghĩ, lẽ nào bản thân đã làm sai bước nào khi nêm gia vị sao?
Nàng vốn cảm thấy không có chuyện đó, nhưng khi vừa suy nghĩ tới chuyện này thì lại phát hiện không đúng, thế là nàng trực tiếp cầm cái cánh Dư Nhất Mục mới ăn được một nửa lên, đặt bên miệng cắn một miếng.
Hương vị vẫn giống trước kia... Không có gì kỳ lạ mà...
Nguyên Hề nuốt xuống, đang muốn nói nàng cảm thấy hương vị vẫn rất ngon, nhưng khi ngước mắt thì lại nhìn thấy ánh mắt quái dị của Dư Nhất Mục đang nhìn chằm chằm vào tay nàng.
Nguyên Hề đột nhiên phản ứng lại.
Vừa rồi nàng hơi sốt ruột nên mới trực tiếp lấy...
Suy nghĩ một lúc, Nguyên Hề đẩy cái đĩa của mình lên phía trước, đổi với cái đĩa của Dư Nhất Mục, hơi đỏ mặt nói: “Huynh ăn cái này đi.”
Dư Nhất Mục cũng không nói thêm cái gì, chỉ cúi đầu yên lặng ăn, không bao lâu sau đã giải quyết hết một con bồ câu.
Nguyên Hề cũng chỉ mới ăn xong cái cánh kia.
“Có cần lấy con kia cho huynh không?” Nguyên Hề ngẩng đầu hỏi.
Tuy là đang hỏi, nhưng Nguyên Hề đã đứng dậy rồi.
Dư Nhất Mục lắc đầu đứng dậy, nói: “Ta tự lấy.”
Sau đó hắn đặt tay lên vai Nguyền Hề, ấn nàng ngồi xuống, rồi hắn quay người, đi về phía phòng bếp.
Khi đi đến chỗ ngoặt, Dư Nhất Mục đột nhiên dừng bước, xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyên Hề.
Nàng còn đang cúi đầu, vô cùng nghiêm túc gặm con bồ câu.
Sắc mặt của Dư Nhất Mục trở nên nghiêm túc, đây là vẻ đứng đắn hắn chưa bao giờ có, cứ nhìn vào nàng như bị mất hồn.
Vào khoảnh khắc yên tĩnh này, hắn có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập, ầm ầm rung động.