Dư Nhất Mục đang gấp, làm gì có thời gian nhiều lời với nàng ta, lại thêm việc Nguyên Hề đã xin lỗi rồi, vậy là hắn trực tiếp kéo nàng đi về phía trước.
“Này!” Nha hoàn kia thấy hắn không nói lời nào đã trực tiếp rời đi thì muốn gọi lại, nhưng tiểu thư nhà mình lại xua tay.
Ánh mắt của nàng ta vẫn luôn dõi theo bóng lưng của Dư Nhất Mục, giống như đang tìm tòi nghiên cứu, cũng giống như đang nghi hoặc, mãi đến khi bóng lưng của hắn biến mất khỏi tầm mắt thì nàng ta mới thu ánh mắt lại.
“Đó là công tử nhà nào vậy?” Cô nương kia cong khóe môi, nỉ non suy tư, sau đó nói với nha hoàn: “Lam Nhi, ngươi giúp ta tìm hiểu thử đi.”
Vậy mà nàng ta lại không biết trong Trúc Khê trấn có một vị công tư oai phong tuấn tú như vậy.
Chỉ vừa mới nhìn thấy lần đầu đã làm cho lòng người gợn sóng rồi.
...
Dư Nhất Mục trông thấy phía trước có mấy con bồ câu bay qua, nghĩ đến cái gì đó nên mới sốt ruột chạy tới.
Trong Trúc Khê trấn không có nhiều ngươi nuôi bồ câu.
Hơn nữa còn đúng là hướng này, có thể nắm chắc tám chín phần.
Hắn dẫn Nguyên Hề đến trước một ngôi nhà nông dân.
Dư Nhất Mục nâng tay muốn gõ cửa, nhưng còn chưa hành động thì Nguyên Hề đã vội vàng ngăn cản hắn, nói: “Có cái gì thì nói cho rõ ràng, huynh tuyệt đối đừng đánh nhau.”
Họ tìm tới cửa như vậy, lại không có bằng chứng, rất có thể người ta sẽ không thừa nhận, nàng sợ Dư Nhất Mục có xung đột với người ta rồi trực tiếp ra tay.
Dư Nhất Mục cúi đầu nhìn nàng một cái, không nhịn được nói: “Nói nhảm nhiều quá.”
Nói xong, Dư Nhất Mục đưa tay gõ cửa.
Rất nhanh đã có người ra mở cửa.
Là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi.
Phụ nhân này đỡ một tay trên cửa, cầm cây chổi nhỏ, ánh mắt bén nhọn, ánh mắt nghiêm nghị, nhìn có vẻ không dễ nói chuyện.
Nếu lúc này chỉ có một mình Nguyên Hề, nàng nhất định sẽ bị dọa cho không dám nói tiếp.
Nhưng Dư Nhất Mục thì khác, hắn cầm cái l*иg lên, trực tiếp hỏi đối phương: “Đây có phải là bồ câu nhà ngươi không?”
Phụ nhân kia vừa nhìn thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng bà ta lập tức đè nén cảm xúc, trong mắt vẫn là sự sắc bén đó, nói lời phủ định: “Không phải.”
Tất nhiên là Dư Nhất Mục đã nhìn ra sự khác thường của bà ta, hắn cắn răng, giọng điệu cũng hung dữ hơn mấy phần, lần nữa mở miệng nói: “Thực sự không phải à?”
Tuy là câu hỏi, nhưng trong lời nói lại là sự chắc chắn.
Ánh mắt của phụ nhân kia tối sầm lại, nhanh chóng đảo mắt nhìn hai người này, sau đó giơ cây chổi trong tay lên, trực tiếp đánh người, vừa đánh vừa mắng; “Phải cái gì mà phải! Ta đã nói không phải, sao hả, còn muốn làm loạn à, mau cút cho ta, cút ra ngoài.”
Lúc phụ nhân này cầm chổi đánh, Dư Nhất Mục trực tiếp đưa tay che chắn cho Nguyên Hề, nghiêng người ôm nàng vào trong lòng.
Đúng lúc này, phụ nhân kia thu tay lại, lập tức đóng cửa.
“Hề Hề, không sao chứ?” Dư Nhất Mục cúi đầu, câu đầu tiên chính là hỏi xem Nguyên Hề có bị thương hay không.
Nguyên Hề lắc đầu đáp: “Ta không sao.”
Vừa rồi khi phụ nhân kia đóng cửa, Dư Nhất Mục đã trông thấy một nam nhân đang thăm dò nhìn ra cửa.
Chính là dáng vẻ mà Nguyên Hề miêu tả.
Dư Nhất Mục cắn răng, nâng chân lên hung hăng đá vào cửa, tức giận nói: “Lão bà bà chết tiệt.”
“Quên đi.” Nguyên Hề giữ chặt hắn, nhìn l*иg bồ câu ốm yếu kia, khuyên nhủ: “Chôn mấy thứ này đi, sao đó ta sẽ đi mua cái khác.”
Đây là chuyện không có chứng cứ, có ở lại đây cũng vô dụng, nói cho cùng thì cũng chỉ khiến bản thân phiền não mà thôi.
“Cái gì mà quên đi!” Dư Nhất Mục ấn nhẹ đầu nàng, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Nguyên Hề, muội như vậy nên mới để người ta dễ dàng bắt nạt đó, có biết không? Người nào đánh muội thì muội phải đánh trả, đừng để ta ngày nào cũng phải xử lý mọi chuyện cho muội.”
Dư Nhất Mục nói xong lời này, Nguyên Hề đột nhiên dừng lại.
Đúng vậy, Vệ Đình luôn đối xử với nàng như vậy, nàng luôn nhẫn nhịn, cắn răng nuốt hết vào trong lòng, nhưng đến cuối cùng vẫn chết thảm, còn để Dư Nhất Mục phải báo thù cho nàng.
Nàng đúng là kẻ ngốc mà, thực sự quá vô dụng.
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt của Nguyên Hề lập tức trở nên ảm đạm, trái tim của nàng co rút, vô cùng đau đớn, cái mũi chua xót, hốc mắt ẩm ướt.
Dư Nhất Mục nhìn đôi con ngươi đen láy long lanh dưới ánh mặt trời của nàng bắt đầu ngập nước thì cũng có chút luống cuống, không biết là nha đầu này lại làm sao nữa, bắt đầu rơi nước mắt rồi.
Trước kia cũng thường xuyên mắng nàng, nhưng đâu có yếu đuối như bây giờ chứ.
“Được rồi được rồi, đi thôi.” Dư Nhất Mục đưa tay kéo cánh tay nàng, mặc dù vẫn bực bội, nhưng đã dịu dàng hơn rất nhiều.
“Làm gì?” Nguyên Hề hỏi.
“Đi mua thêm mấy con!”
Hắn thực sự có chút muốn ăn bồ câu da giòn, còn chuyện của lão bà bà chết tiệt này, chờ hắn ăn uống no đủ rồi sẽ đến tính sổ với bà ta!