Không hiểu sao, nhìn cậu bé này lại khiến nàng nhớ tới Tiểu Ngôn, cậu nhóc từng lớn lên cùng nàng ở trại trẻ mồ côi.
Có lẽ là do lòng thương cảm nổi lên, Cố Thiển Thiển nhẹ nhàng cất tiếng: “Đệ đệ, đừng ăn cái đó.”
Từ khi mở mắt đến giờ, cậu nhóc kia vẫn chưa liếc nàng cái nào, giờ nghe nàng nói mới quay đầu nhìn, tay cũng dừng lại.
Cố Thiển Thiển lập tức bước đến bên y, lôi ra một miếng bánh hoa đào đã bị vỡ từ trong tay áo, bánh là nàng giấu sẵn từ hôm qua phòng khi đói bụng, vì thân thể này dễ đói lắm.
Nàng đưa miếng bánh ra trước mặt y, cười một cái, mà nụ cười của nàng do má thịt quá nhiều nên bị kéo giãn thành một hình dáng hơi kỳ dị.
“Đệ đệ, cho đệ nè, tỷ tỷ cho đệ cái này, đừng ăn cái kia nữa.” Nàng nhẹ giọng nói.
Cậu nhóc không nhận lấy, chỉ im lặng nhìn nàng.
Cố Thiển Thiển nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nàng bẻ một miếng nhỏ ăn thử: “Đệ thấy không, không có độc đâu.”
Nàng rõ ràng thấy cổ họng cậu bé động đậy, chắc là thèm rồi.
Nàng đưa bánh vào tay trái y, rồi dùng hai ngón tay cái và trỏ gắp cái đầu chuột bên tay phải y ném ra ngoài.
Vừa quay đầu lại, đã thấy cậu nhóc cúi đầu ăn lấy ăn để.
Mùi hương nhè nhẹ của bánh hoa đào tràn khắp khoang miệng y, lần đầu tiên trong đời y cảm nhận được vị ngọt.
Hóa ra ngọt là thế này.
“Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.” Cố Thiển Thiển nhắc nhở, nhìn dáng vẻ đói khát của y, lòng nàng như nghẹn lại.
Đợi y ăn xong, nàng rón ngồi lại gần y: “Đệ tên gì vậy?” Nàng hy vọng có thể dò được ít thông tin từ y.
Nhưng khi ngồi gần, nàng mới nhận ra người cậu nhóc bốc mùi kinh khủng, chắc là lâu lắm rồi chưa tắm.
Nghĩ đến thế, nàng đoán rằng y bị giam ở đây cũng không ít ngày.
Cậu nhóc nhìn nàng bằng đôi mắt tối tăm, không trả lời.
Nàng cũng không giận, kiên nhẫn hỏi tiếp: “Vậy đệ có biết đây là đâu không?”
Cậu nhóc vẫn im lặng, cúi đầu nghịch cái đầu chuột đẫm máu, hành động khiến nàng nổi da gà.
Đúng lúc nàng định hỏi thêm thì bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, chắc là hai kẻ canh cửa tỉnh rồi.
“Lục Tử, ngươi nói xem chúng ta còn phải canh cái chỗ này bao lâu nữa?” Một giọng đàn ông ồm ồm vang lên.
“Nhị Cẩu ca, nghe nói nếu mấy ngày nữa mà không ai tới chuộc thằng nhóc này thì đại ca sẽ xử nó luôn, tới lúc đó chúng ta khỏi phải canh hậu viện này nữa.” Một giọng khác đáp lại.