Chương 24

Cố Thiển Thiển ngẩng đầu, mắt trong veo, nàng chống cằm, nhìn theo bóng người màu hồng nhạt kia.

Hừ, giờ ta sẽ chơi đùa với Cố Ức Liễu, nâng nó lên cao, rồi để nó rơi xuống bùn lầy từ trên cao.

Cách gϊếŧ người đau khổ nhất là gì?

Là gϊếŧ tâm.

Vào lúc ban đêm, Cố Thiển Thiển ngủ một giấc ngon lành, một đêm vô mộng.

Hôm sau tỉnh dậy đã là mặt trời lên cao, nàng chui ra từ trong chăn ấm, duỗi người, nheo mắt nhìn ánh sáng trắng bên ngoài, rồi xốc chăn xuống giường.

Nhưng thân hình quá mập mạp khiến nàng hơi chòng chành, suýt ngã ngồi xuống đất.

Nàng buồn rầu dùng tay véo lớp mỡ trên eo, âm thầm hạ quyết tâm giảm béo.

Cố Thiển Thiển nhìn diện mạo của nguyên chủ trong gương đồng. Làn da nguyên chủ trắng nõn, chỉ là khuôn mặt hơi bị lớp thịt che lấp, nhưng nhìn kỹ thì ngũ quan thực ra khá ưa nhìn. Nếu có thể gầy đi, biết đâu con đẹp hơn cả Cố Ức Liễu.

Rốt cuộc Vĩnh Duyên Vương và Vương phi đều là người trung niên xuất chúng, con gái của họ đương nhiên cũng không thể tệ.

Tất nhiên, mục đích quan trọng nhất của việc giảm béo vẫn là vì sức khỏe. Bởi người mập dễ mắc các bệnh tam cao, để sống tốt, nàng không thể không giảm béo.

Một đoàn nha hoàn bưng đồ dùng rửa mặt lần lượt đi vào. Cố Thiển Thiển vẫn chưa quen với việc có người hầu hạ bên cạnh, liền bảo họ đặt đồ xuống để nàng tự làm.

Một hồi bận rộn xong, nàng đi đến tủ quần áo tìm kiếm.

Lúc mới xuyên qua, nàng phát hiện trong tủ không có bộ nào có thể mặc ra ngoài, toàn là màu đỏ thẫm hoặc xanh lá cây, không những thế, mỗi bộ đều thêu mấy đóa mẫu đơn to tướng.

Phải nói là thẩm mỹ của nguyên chủ thật kém.

May là ngày hôm sau nàng đã thay toàn bộ quần áo trong tủ.

Cuối thu, tiết trời hơi se lạnh, nàng thuận tay khoác thêm một chiếc áo ngoài.

Vương phủ Vĩnh Duyên rộng lớn, nàng định chạy một vòng quanh phủ.

Nói làm là làm, Cố Thiển Thiển mang theo thân hình đầy thịt mỡ bắt đầu chạy bộ trong sân.

Một số nô tài quét dọn sáng sớm trông thấy nàng, đều tròn mắt nhìn. Quận chúa đang chạy bộ ư? Phải biết trước kia nàng ngay cả đi bộ còn không muốn, mỗi lần đi đâu cũng ngồi kiệu, vậy mà giờ lại chạy bộ!

Khiến họ kinh ngạc đến mức quên cả hành lễ.

Cố Thiển Thiển tự nhiên thấy ánh mắt kinh ngạc của họ, nàng thân thiện vẫy tay chào: "Chào buổi sáng mọi người."

Người quét dọn làm rơi cả chổi xuống đất. Vừa nãy Quận chúa chào họ ư? Chào buổi sáng lại là ý gì?

Mãi đến khi Cố Thiển Thiển chạy xa, họ mới hoàn hồn, nhìn nhau, đều thấy sự khó tin trên mặt nhau.

Bình thường Quận chúa đối xử với họ không tốt, kiêu căng ngang ngược, lười biếng thành tính. Hôm nay, mặt trời chắc mọc đằng tây rồi.

Có người còn ngẩng đầu nhìn mặt trời vừa lên, muốn xác nhận hướng mọc của nó.

...

Cố Thiển Thiển càng chạy càng chậm, má đỏ bừng, thật sự chạy không nổi nữa. Nàng dựa vào hòn non bộ thở hổn hển từng hơi, mệt chết đi được.

Hồi ở Hắc Hổ Trại chạy trốn cũng không thấy mệt thế này.

Nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm.

Giờ dừng lại thì chẳng muốn động đậy nữa, nàng đành ngồi bệt xuống cỏ, định nghỉ cho đã.

Lúc này, không biết từ đâu xuất hiện hai tiểu nha hoán lười biếng, dựa vào phía bên kia non bộ tán gẫu.

"Bạch Quả tỷ tỷ, nghe nói con thứ tử của Bình Hương Hầu phủ hai hôm nữa sẽ thành thân với thứ nữ của tướng phủ, thật hay giả?" Một giọng nói non nớt đầy nghi hoặc vang lên.

Nghe thấy "Bình Hương Hầu phủ", Cố Thiển Thiển chú ý hơn, dựng tai lên.

Nàng thề là không cố tình nghe lén, nàng chỉ ngồi đó, không che giấu, chỉ là hai tiểu nha hoàn kia không phát hiện ra thôi.

"Chắc chắn là thật. Một đứa là con riêng ăn chơi trác táng không được sủng ái của Hầu phủ, một đứa là thứ nữ điêu ngoa không được sủng ái của tướng phủ. Hai kẻ đầy tật xấu đến với nhau, không biết ai sẽ trị được ai đây." Bạch Quả nói với giọng đầy hả hê.