Chỉ có điều, nàng không quen thuộc gì với bố cục của ngọn núi này.
Nàng đứng yên một lát để định hướng. Lúc trước, nàng bị khiêng vào “An Hồn Đường”, rồi từ "An Hồn Đường” bị đưa sang đại sảnh làm lễ bái đường, sau đó mới bị nhốt vào gian phòng này.
Chao ôi, đầu óc nàng như muốn quay mòng mòng.
Lần theo ký ức mơ hồ, nàng men theo đường cũ, tìm đến đại sảnh…
Trải qua mấy khúc quanh, va đầu va chân không ít lần, cuối cùng nàng cũng tìm được ngôi nhà giam đứa trẻ.
Ngoài cửa, Lục Tử và Nhị Cẩu vẫn đang canh gác, nhưng lúc này cả hai đã ngủ say, tiếng ngáy vang rền trời.
Cố Thiển Thiển hít một hơi thật sâu, rón rén tiến lại gần, cẩn thận né qua hai tên canh gác. Nhưng vừa thấy cái khóa lớn ngoài cửa, nàng lại nhíu mày.
Nàng quay đầu, thấy bên hông Lục Tử có một vật ánh lên ánh bạc. Cẩn trọng giơ tay, nàng móc nhẹ lấy chùm chìa khóa mà không gây tiếng động nào.
Nhưng đúng lúc ấy, chùm chìa khóa phát ra một tiếng khẽ khàng mà chói tai trong đêm vắng. Cố Thiển Thiển vội vàng nắm chặt lấy.
Lục Tử lẩm bẩm một câu gì đó không rõ rồi trở mình, tiếp tục ngáy.
Cố Thiển Thiển vỗ nhẹ lên ngực, giật cả mình.
Nàng thử từng chiếc một trên chùm chìa, cuối cùng cũng mở được ổ khóa bằng một chiếc chìa đã gỉ sét.
Cánh cửa hé mở, nàng lặng lẽ bước vào, tiến tới góc phòng nơi cậu bé đang cuộn mình ngủ.
Lúc này, cậu bé đang ôm gối, nhíu mày, dường như đang ngủ rất chập chờn, chẳng yên chút nào.
Cố Thiển Thiển thở dài, khẽ ngồi xuống, lay nhẹ y dậy.
Nào ngờ mới chạm vào người, cậu bé lập tức giật nảy mình, mắt bật mở trừng trừng nhìn nàng đầy cảnh giác.
Ánh mắt ấy khiến nàng hơi rùng mình.
Nàng đưa ngón tay đặt lên môi ra hiệu im lặng, rồi cúi xuống nói nhỏ bên tai y: “Nhóc con, đừng lên tiếng, chị tới đưa em đi trốn.”
Ánh mắt cậu bé dần dịu lại, trở về với vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng trong đó vẫn phảng phất chút nghi ngờ.
Cố Thiển Thiển cũng chẳng quan tâm nhiều nữa, đưa tay nắm lấy tay y. Cậu bé gầy trơ xương, bàn tay khô khốc lạnh ngắt như chỉ còn da bọc lấy xương, chẳng có lấy một chút thịt.
Y không nói gì, ngoan ngoãn theo sát nàng.
Hai người tránh khỏi tầm nhìn của đám thổ phỉ canh gác, men ra tới sân ngoài thì Cố Thiển Thiển đột ngột đứng lại, nàng không biết lối ra nằm ở đâu.
Thật là bối rối mà.
Cậu bé dường như nhận ra sự lúng túng của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.