[Nữ chính mềm mại, đáng yêu – nam chính hoang dại, bạo lực, cuồng nhiệt.] [Song sạch + một vợ một chồng + ngọt ngào + gia tộc quyền quý + tình yêu vượt biên giới + chênh lệch vóc dáng + chiếm đoạt mạn …
[Nữ chính mềm mại, đáng yêu – nam chính hoang dại, bạo lực, cuồng nhiệt.]
[Song sạch + một vợ một chồng + ngọt ngào + gia tộc quyền quý + tình yêu vượt biên giới + chênh lệch vóc dáng + chiếm đoạt mạnh mẽ + yêu đương ép buộc.]
La Đồ là vị vua không ngai của nước Mặc Lan, một gã đại ác bá khiến cả thiên hạ nghe tên đã run.
Cho đến một ngày trên đường biên giới lạnh buốt, hắn gặp Khương Thanh Lê.
Từ đó, trái tim tên ác ma chưa từng biết yêu bỗng rung lên một nhịp lạ.
Hắn đứng trong bóng tối sâu thẳm của mình, thèm khát nhìn ngọn lửa ấm áp chẳng bao giờ thuộc về hắn.
Hắn chưa từng biết yêu là gì. Với hắn, yêu chỉ đơn giản là cướp đoạt, là chiếm giữ, là không để mất.
Thế nên hắn cướp cô về, nhốt cô lại, giam cô trong l*иg vàng lạnh lẽo, rồi thì thầm bên tai cô: “Anh yêu em.”
Nhưng tình yêu của hắn lại là xiềng xích, là cưỡng ép, là bất chấp nước mắt và nỗi sợ của cô.
Cô sợ hắn đến run rẩy, ghét hắn đến tận xương. Cô trốn đi bao nhiêu lần, hắn lại đuổi theo, bắt về bấy nhiêu lần.
Cho đến một ngày, vì người thân duy nhất còn lại, cô buộc phải tự bước tới trước mặt hắn, quỳ xuống, van xin hắn cứu giúp.
La Đồ nắm cằm cô thật chặt, ngón tay trắng bệch, nở nụ cười tàn nhẫn mà xa cách: “Muốn xin anh? Vậy phải có tư thái của kẻ cầu xin chứ…”
Nhìn cô cắn môi đến bật máu, mặt trắng bệch vì nhục nhã, hắn đột nhiên cười khẽ, giọng dịu dàng như mật, lại đầy mê hoặc chết người: “Nghe lời… lại đây, gọi một tiếng chồng anh nghe thử nào.”
Lúc khác, hắn ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẳm lạnh như băng, chậm rãi phun ra từng chữ: “Nghe lời. Dám trốn thêm lần nữa, anh sẽ bẻ gãy chân em.”
Cũng có lúc, hắn quỳ sụp xuống trước mặt cô như con chó hoang bị bỏ rơi, giọng nói vỡ vụn trong tuyệt vọng:
“Nghe lời… dỗ anh đi, hôn anh đi… anh nguyện làm chó của em cũng được.”
Hắn đã dùng chính tình yêu của mình làm dây xích, tự trói chặt bản thân vào cô. Chỉ xin cô một lần nắm lấy sợi xích ấy, quan tâm hắn, hôn hắn, thương hắn, yêu hắn…
Dù chỉ một chút thôi cũng được.