Mặt trời chiều dần khuất sau đỉnh núi, nhuộm đỏ một nửa mây chiều.
“Ào!”
Trường Uyên đổ nước vào chum, động tác thuần thục, hoàn toàn không nhìn ra là một kẻ mù.
Tuy mắt không thấy, nhưng lòng lại sáng. Từ sau khi tỉnh lại, tuy không nhớ được chuyện cũ, hắn cũng chẳng mấy bận tâm. Đến khi có thể xuống giường đi lại, Khương Phức Oánh đưa hắn ra sân dạo một vòng.
Chỉ đi một lượt, hắn đã nhớ rõ bố cục nơi này, chưa từng đi nhầm. Thỉnh thoảng có vấp phải đâu đó, cũng nhanh chóng chỉnh lại phương hướng, chẳng hề giống kẻ mới mù, thường phải qua một thời gian hoảng loạn để thích nghi.
Hắn xách thùng gỗ, mặc áo vải thô, thoạt trông giống nông dân, nhưng dáng người thẳng tắp tuấn tú ấy lại luôn chứng tỏ sự khác biệt với những người làm nông bình thường.
Đúng là dễ nhìn thật. Chỉ tiếc nàng chẳng có hứng thưởng thức, uổng phí dáng vóc trời cho kia.
Khương Phức Oánh rời mắt, ngồi trên chiếc ghế nhỏ tiếp tục sắc thuốc.
Trong nồi thuốc vang lên tiếng sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, vị đắng lan khắp gian nhà, ngấm vào từng tấc da thịt.
Nàng gẩy nhẹ than hồng, tay phe phẩy quạt nan.
“Khương nương tử.”
Giọng nam trong trẻo vang lên, kéo hồn Khương Phức Oánh trở về thực tại.
Trường Uyên sau khi xách nước xong cũng không rời đi, mà còn múc thêm ít nước đổ vào nồi. Củi lửa đã được nhóm lên, nước trong nồi dần nóng, nổi lên từng đợt bong bóng nhỏ.
Nhìn điệu bộ của hắn, Khương Phức Oánh hơi sững người.
“Công tử muốn rửa bát à?”
Nam nhân khẽ khựng lại, đôi môi nhạt khẽ mím, những ngón tay thon dài đặt lên mép bếp, đáp khẽ: “Ừm.”
Khương Phức Oánh nhìn vào mắt hắn.
Đôi mắt vô thần không thể nhìn rõ cảm xúc, nhưng qua dáng vẻ kia có thể thấy hắn không hề giả vờ. Nàng hơi nhướng mày, đưa cho hắn phần xơ mướp và xà phòng dùng để rửa bát.
Những ngón tay trắng như ngọc, gầy guộc mà thon dài khẽ chạm vào làn nước dính dầu, như bị nhuốm bụi trần. Lông mày hắn hơi cau lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, bàn tay lớn đã cầm lấy bát trong nước, mò mẫm bắt đầu chà rửa.
Tiếng nước dần vang lên. Khương Phức Oánh nhìn hắn còn vụng về, nhưng quen tay cũng nhanh nên cũng không nói gì thêm.
Trong chốc lát, chỉ còn tiếng quạt nhẹ đong đưa, hòa cùng tiếng nước lách tách.
“Hồi nãy...” Nam nhân đặt bát xuống, đáy bát chạm vào mặt bếp phát ra một tiếng keng thanh giòn: “Rõ ràng là không vui, vì sao lại không nói?”
Khương Phức Oánh hơi ngạc nhiên một chút.
Lửa than cháy rực, nàng ngồi bên bếp lò nhỏ, giọng nói dường như cũng bị hơi nóng hun cho nặng nề: “Nhà họ Lưu đã giúp chúng ta rất nhiều rồi.”
Phụ thân nàng mất sớm, trong nhà lại không có nam nhân, ít nhiều gì cũng bị người ta bắt nạt. Chính Lưu thúc đã đứng ra, cầm con dao mổ heo đặt trước cửa, khiến đám lưu manh kia không dám đến quấy rối nữa.
“Đồng Hoa rất thân thiết với ta, nó lỡ lời, cũng chẳng phải cố ý...” Khương Phức Oánh đặt quạt xuống: “Còn Tài thẩm... miệng nhanh, chắc cũng không phải cố tình.”
Mẹ ngất xỉu, nàng đương nhiên lo lắng giận dữ, nhưng có thể làm gì đây?
Đối diện với người như Tài thẩm hay Đồng Hoa, đến một chút giận nàng cũng chẳng thể làm được, bao nhiêu bực dọc, nóng nảy cả ngày đều nén trong lòng, nặng trĩu không nơi trút bỏ.
Trường Uyên vẫn đang rửa chén, vì không nhìn thấy nên càng làm tỉ mỉ, từng chiếc bát, từng góc cạnh đều được chà kỹ.
“Vậy là cô nương định cứ như thế, một mình nuốt hết mọi ấm ức vào lòng à?”
Giọng hắn vẫn lãnh đạm như mọi khi, ngữ khí lạnh nhạt, chẳng giống quan tâm mà như thật lòng không hiểu như một kẻ đứng ngoài cuộc, đánh giá hành động của nàng.
Ngạo mạn, xa cách, lại có phần lạnh lùng.
Trong lòng dâng lên chút khó chịu, nhưng khuôn mặt Khương Phức Oánh vẫn giữ vẻ thản nhiên như không.
Nàng lấy mấy cục than ra, vặn nhỏ lửa, tiếp tục sắc thuốc, giọng không nghe ra vui buồn: “Nói ra thì sao? Chuyện đã xảy ra rồi, càng nói càng khiến sự việc tệ hơn thôi.”
Dù sao cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ nữa, trong giọng nói bất chợt có chút bất lực mà tự giễu.
“Chắc công tử cũng nghe thấy cả rồi nhỉ.”
Nàng không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn nước thuốc đen sì trong nồi, đưa tay đậy nắp lại.
Trường Uyên không phủ nhận. Người luyện võ thính lực vốn tốt, mà giọng của Tài thẩm lại to, cuộc đối thoại ban chiều hắn nghe rất rõ.
Thế nhưng nghe nàng nói như vậy, hắn lại không thừa nhận ngay, chỉ đáp: “Vô tình nghe được mấy câu, cũng chẳng rõ đầu đuôi.”
Khương Phức Oánh ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh hoàng hôn vàng nhạt phủ khắp không gian, xuyên qua cửa sổ rơi xuống người nam nhân. Mái tóc hắn bắt sáng, nhuộm ánh chiều, gương mặt sạch sẽ không vướng bụi trần, lại cùng với đôi tay lấm dầu mỡ hiện ra trên cùng một thân thể, bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy có chút thê lương.
Nàng bất giác bật cười, nghĩ đến một người như Trường Uyên, phong nhã xuất chúng, chắc từng được yêu chiều nâng niu trong gia đình, giờ lại lâm vào cảnh mắt mù thân tàn, còn phải giúp một nữ nhân nông thôn rửa chén... quả thực khiến người ta than thở.
“Vậy công tử nghĩ thế nào?” Nàng thuận miệng hỏi, có lẽ vì những suy nghĩ vừa rồi khiến khoảng cách trong lòng được kéo gần lại, đến cả bất mãn vì giọng điệu lạnh nhạt của hắn khi nãy cũng tan biến hết: “Nếu công tử gặp chuyện như vậy, thì sẽ làm sao?”
Trường Uyên buông bát trong tay, hơi nghiêng mặt “nhìn” về phía nàng.
Hắn đã mất hết ký ức, từ sau khi đến đây cũng chưa từng nghe nhắc đến họ Trương, bèn hỏi trước:
“Nhà họ Trương... có ai làm quan trong triều không?”
Phức Oánh bật cười khẽ: “Câu này nghe như đang tra án vậy.”
Nàng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
“Trong triều thì không rõ, người dân vùng nhỏ như chúng ta, biết được một vị huyện lệnh là đã quý lắm rồi, sao biết được chuyện triều đình. Nhưng thường nghe nhà họ Trương khoe khoang rằng có quan hệ thân thiết với nhà họ Từ ở Yến Thành, nói là từng vào sinh ra tử với gia chủ họ Từ. Thật giả thế nào không ai rõ, chỉ biết mấy năm nay, việc làm ăn nhà họ Trương ngày càng phát đạt.”
Thấy Trường Uyên lộ vẻ nghi hoặc, đoán rằng hắn chắc cũng không biết nhà họ Từ, nàng thở dài một tiếng.
Lẽ ra không nên nói với hắn làm gì, cái gì cũng chẳng nhớ thì biết gì được.
“Nhà họ Từ là phú hộ số một Từ Châu, thường có lời đùa rằng: ‘Chữ Từ trong Từ Châu là chữ Từ nhà họ Từ.’ Nhưng ta sống nơi thôn quê đã lâu, nhiều năm không về Yến Thành, kiến thức hạn hẹp, chuyện khác thì cũng chẳng rõ ràng.”
Trường Uyên nghe đến chữ “về”, chân mày khẽ động, nhưng không nói gì thêm.
“Nếu đã vậy thì báo quan là được.”
Khương Phức Oánh lắc đầu, một lúc sau mới sực nhớ hắn không nhìn thấy, cúi đầu cười khẽ tự giễu bản thân thừa thãi.
“Đâu có dễ như vậy. Quan lão gia nào thèm quản chuyện thế này chứ?” Giọng nàng trầm xuống: “Hơn nữa, lấy lý do gì mà báo quan? Cưỡng ép dân nữ à?”
“Công tử Trương gia chẳng qua chỉ sai người mang ít đồ đến, chuyện này còn cách xa lắm, chẳng ai can thiệp đâu.”
Đám người của Bang Mãnh Hổ vốn là lũ du côn đầu đường xó chợ, nếu nói chúng nhận lệnh từ nhà họ Trương để tới quấy rối nàng, không có chứng cứ rõ ràng, ai mà tin?
Nàng không phải chưa từng nghĩ tới việc báo quan, chỉ là dân thường tay trắng, làm sao đấu lại được những gia tộc giàu sang quyền thế kia?
Trường Uyên chau mày:
“Quan lại ăn bổng lộc triều đình, vốn có trách nhiệm bảo vệ sự bình yên cho dân dưới quyền mình. Nghe cô nương nói, nhà họ Trương ngang ngược đâu chỉ một ngày, vì sao lại không ai quản lý?”
-còn tiếp-