Lời này vừa dứt, đám người sau lưng đã cười gập cả bụng, mặt mũi đầy vẻ giễu cợt và chế nhạo.
Tính Đồng Hoa nóng nảy, hận không thể xắn tay áo xông lên đánh người:
“Nói cái gì đó! Ban ngày ban mặt lại ở đây nói xằng nói bậy, làm ô uế danh dự cô nương nhà người ta! Phức Oánh tỷ với tên họ Trương kia vốn chẳng quen biết, nói gì tới chuyện gả hay không gả!”
Tiếng cãi vã giữa thôn xóm vang lên không nhỏ, lại đúng giờ cơm trưa, hàng xóm láng giềng lục tục ra xem náo nhiệt.
Phức Oánh không muốn nhiều lời với bọn họ, chỉ nói: “Đồ không cần đưa, từ đâu mang tới thì mang trả về đó.”
“Không phải huynh đây nói muội đâu...” Giọng Khưu Nhị thô kệch: “Chỉ cần theo lang quân nhà họ Trương, sau này ăn ngon mặc đẹp, còn chê cái gì nữa?”
Lời nàng còn chưa dứt đã bị hắn chen vào, nghe câu nói đầy mùi mờ ám này, dù là người tính khí tốt đến đâu cũng phải chau mày lại.
“Hoặc là... nếu Phức Oánh muội muội không thích người nhà họ Trương...” Khưu Nhị đứng ngả ngớn, giơ tay về phía nàng, ánh mắt nhìn chăm chăm, rõ ràng là định sàm sỡ: “Ca ca đây cũng sẵn lòng thương muội mà...”
Hắn ghé sát hơn, mùi hôi khó chịu trên người và gương mặt nhớp nháp không biết bao giờ mới rửa kia cứ thế áp tới.
“Để ca ca thơm một cái, biết đâu lại giúp được...”
“Chát!” Một tiếng vang dội.
Không gian quanh đó lập tức lặng đi một nhịp.
Ngực Phức Oánh phập phồng dữ dội, tay vừa tát xong còn thấy đau rát, dưới nắng trưa cũng nóng bừng lên.
“Con mẹ nó...” Khưu Nhị bị đánh đến mắng một tiếng: “Cho mặt mũi mà còn không biết điều!”
Hắn giơ tay theo phản xạ định đánh trả, nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng của nàng trừng tới, không hiểu sao khựng lại, bàn tay giơ cao đành xấu hổ thả xuống, miệng lầm bầm chửi vài câu.
“Một cái rương lớn như vậy, chẳng nói chẳng rằng cứ thế đưa tới, rốt cuộc có ý gì còn chưa rõ. Nếu thật lòng muốn, cũng không tới lượt người ngoài như ngươi mở miệng.”
Khương Phức Oánh siết chặt đầu ngón tay, quanh đó đã dân làng đến xem trò vui đã nhiều lên, nàng cũng nâng cao giọng:
“Về nói với vị lang quân kia, nếu thật sự có lòng, thì hãy theo đúng lề lối, mời mai mối đến bàn với mẫu thân ta. Nhà ta tuy không giàu có, nhưng cũng là người lương thiện, không thể làm cái chuyện trao đổi riêng tư thế này.”
“Phải đấy...” Một bà lão vừa ăn trưa xong lên tiếng hùa theo: “Lặng lẽ mang đồ tới đây là có ý gì? Còn gọi mấy người các ngươi đưa tới nữa chứ...”
Mấy tên trong “bang Mãnh Hổ” vốn đã là vết nhơ trong làng, chẳng làm nên trò trống gì, suốt ngày chỉ biết lêu lổng, thậm chí có khi còn xuống huyện quậy phá, tiếng xấu lan xa. Mà có thể khiến bọn chúng mang đồ đến, thì cái gọi là “lang quân ở huyện” kia, chắc gì đã phải người tốt.
“Nếu thật lòng muốn đưa đồ, nhà họ Trương cao môn đại hộ chẳng lẽ lại không có nổi vài tên gia nhân tử tế?”
“Đúng thế, mau đem về đi!”
Có người đầu tiên lên tiếng, thì những người cùng làng đã nhìn nàng lớn lên cũng bắt đầu nói đỡ.
Khuôn mặt Khâu Nhị có phần lúng túng. Hắn vốn tưởng lần này về ít nhất cũng được chút bạc thưởng, ai dè lại bị vây chặt ngay giữa làng, đến cửa nhà Giang Phức Oánh còn chưa bước vào, thậm chí... còn ăn một bạt tai!
-còn tiếp-