Phức Oánh là một nàng thôn nữ, sinh ra đã mảnh mai yếu ớt, mang đôi mắt dịu dàng như nước, đẹp đến nỗi khiến lòng người run rẩy.
Dân làng thường nói, đó là do ông trời mù mắt, mới có thể để một kẻ mệnh khổ mang gương mặt như vậy, đúng là tai họa.
Nàng cùng mẫu thân mẹ góa con côi sống nương tựa vào nhau, nhưng gương mặt ấy lại khiến họ không lúc nào được yên thân.
Đám côn đồ lưu manh ngày nào cũng chặn trước cửa nhà, nàng thực sự không chịu nổi.
Khi nàng cầm mảnh đá, định rạch lên mặt mình, mẫu thân nàng lại nhìn vị công tử tuấn tú mà mấy hôm trước Phức Oánh nhặt về, đau đớn nói:
“Con gả cho nó đi. Gả rồi, các lão gia trên trấn sẽ không còn dòm ngó con nữa.”
Phức Oánh thấy cũng phải.
Hắn tuấn tú nho nhã, tuy thân thể có chút bệnh tật, nhưng không sao, nàng không để tâm.
Chỉ có điều... hắn mù.
Cũng tốt.
Phức Oánh vốn không ưa ánh mắt những kẻ kia nhìn mình, hắn mù lại càng hợp ý nàng.
Phức Oánh mang theo hành lý, lấy ơn ép hắn cưới mình, hai người kết làm phu thê, cùng nhau trải qua cuộc sống thường ngày.
Nàng đối đãi với ai cũng thật tâm.
Ban đầu hắn lãnh đạm xa cách, nhưng ngày tháng dần qua, hai người cũng dần xem như phu thê hòa thuận.
Ngay lúc Phức Oánh nghĩ rằng cuộc sống đang dần trở nên tốt đẹp hơn, thì đúng vào ngày thành thân, tân lang của nàng bỗng nhiên biến mất.
Biến mất suốt mấy tháng, không để lại dấu vết nào.
Đến khi gặp lại hắn, là trên con phố dài ở Châu phủ.
Nam nhân ấy lông mày tuấn tú, dung mạo vô song, mặc cẩm bào rực rỡ, cưỡi ngựa cao to, phong thái hiên ngang, chẳng còn chút dáng vẻ bệnh tật.
Hắn không liếc mắt, chẳng quay đầu, cứ thế lướt qua nàng.
Nàng không biết mắt hắn đã khỏi từ bao giờ, nhưng nàng biết hắn không nhận ra nàng.
Hoặc có lẽ, cho dù nhận ra, hắn cũng chẳng muốn thừa nhận.
Hắn là công tử thế gia cao quý, nàng chỉ là một nữ tử quê mùa nơi thôn dã.
Giữa bọn họ, vốn là một khoảng trời vực không thể nào vượt qua.
Phức Oánh khẽ kéo lại giỏ rau còn dính bùn đất trong tay, xoay người rời đi, không hề lưu luyến.
–
Kỳ Trường Uyên từ nhỏ đã nổi bật, danh vang xa gần.
Chẳng ngờ một lần, khi truy bắt nghịch tặc lại ngã xuống vách núi, mù mắt tàn thân, ký ức hỗn loạn được một nàng thôn nữ cứu, rồi bị nàng mượn cớ báo ân, ép buộc hắn làm vô số chuyện vớ vẩn.
Hắn luôn cho rằng nàng thật lòng yêu thích hắn.
Nhưng hắn không thể nào để một cô thôn nữ đầy mùi bùn đất, mở miệng ra là chuyện làng trên xóm dưới vào trong lòng, thực sự vô cùng nhàm chán.
Cho nên khi hộ vệ thân tín tìm đến, hắn để lại vàng bạc, rời khỏi nơi quê mùa mà hắn chẳng muốn quay đầu nhìn lại.
Hắn nghĩ mình chẳng cần bao lâu là có thể quên nàng.
Thế nhưng, nàng như thể đã hạ cổ vào hắn, con cổ đó bám rễ vào lòng hắn từng chút một, chắc chắn là nàng có yêu thuật gì đó.
Nếu không, sao hắn lại đau lòng đến mức không chịu nổi, chỉ vì nhìn thấy nàng đang cười nói vui vẻ bên cạnh một nam nhân khác?