Kha Vũ chết lặng. Cả thế giới của cô, hoàn toàn đảo loạn.
Nếu đây không phải một trò ác ý nào đó, thì Kha Vũ dám chắc bản thân đã xuyên thẳng vào cuốn tiểu thuyết “Có Thể Gặp, Không Thể Cầu” do chính mình viết ra.
Nhưng mà điều tệ hại không nằm ở chuyện cô xuyên sách, mà là ở chỗ cô lại xuyên thành nhân vật Alpha cặn bã, nổi danh vô đạo đức, thường xuyên dạo chơi ở ranh giới pháp luật — loại nhân vật mà cô từng hả hê viết ra để khán giả mắng chửi cho đã.
Trong nguyên tác, công chính là Bối Khả Dư — một kẻ khốn nạn thực thụ. Cô ta là thiên kim giả của nhà họ Bối. Năm 12 tuổi, Bối gia tìm về được con gái ruột, cũng chính là nữ chính Omega của câu chuyện — Bối Khả Thu. So với Bối Khả Dư vốn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, Bối Khả Thu bị khinh thường chẳng khác nào kẻ hèn mọn mang theo mùi nghèo túng.
Trong gia đình ấy, ai cũng lạnh nhạt với Bối Khả Thu, chỉ có “thiên kim giả” này là luôn tỏ ra quan tâm chăm sóc. Vì thế, Bối Khả Thu đem hết lòng tin trao cho cô ta, thậm chí yêu sâu đậm, cuối cùng chấp nhận kết hôn. Cuộc hôn nhân đó chẳng khác nào tấm vé thông hành, để Bối Khả Dư danh chính ngôn thuận đoạt lấy sản nghiệp nhà họ Bối.
Nhưng ngay khi có được mọi thứ, bản chất thật của cô ta lập tức phơi bày. Bối Khả Dư ngang nhiên rước tiểu tam, tiểu tứ về nhà, không chỉ châm chọc nhục mạ, mà còn tìm đủ cách hành hạ, thậm chí gián tiếp khiến Bối Khả Thu sảy thai.
Cuối cùng, Bối Khả Thu tỉnh ngộ, đoạn tuyệt quan hệ, tập trung vào sự nghiệp, trở thành nữ nhân độc lập rực rỡ.
Mãi đến khi mất đi Bối Khả Thu, Alpha cặn bã mới nhận ra mình vẫn luôn yêu cô ấy. Nhưng vì đố kỵ với thân phận thiên kim thật của cô ấy nên mới sinh hận mà hành hạ. Và thế là, hành trình “theo đuổi vợ” chính thức bắt đầu.
Có Thể Gặp, Không Thể Cầu - đúng như tên gọi, công và thụ vốn dĩ là định mệnh, Bối Khả Dư cùng Bối Khả Thu là CP chính.
Trên đây chính là bản thảo dàn ý đầu tiên mà Kha Vũ từng vạch ra.
Nhưng khi thực sự viết đến hơn mười vạn chữ, cô mới nhận ra. Alpha cặn bã này... quá mức cặn bã, không còn xứng đáng để “quay đầu làm lại”. Nhất là khi khu bình luận xuất hiện ngày càng nhiều độc giả yêu cầu “đổi công”, Kha Vũ liền đưa ra một quyết định vô cùng vội vàng — đổi tuyến nhân vật, sửa luôn cả dàn ý.
Từ đó trở đi, trong mười vạn chữ kế tiếp, Alpha cặn bã hoàn toàn biến thành một kẻ không tim không phổi, còn nhân vật nữ phụ si tình thì dần tỏa sáng, nhiều lần tương tác mập mờ cùng Bối Khả Thu.
Nhưng điều Kha Vũ không ngờ nhất chính là: nhân vật cặn bã kia lại thật sự có fan!
Không ít độc giả đã quay xe, tràn vào bình luận ném đá, chửi bới thậm tệ, còn mắng Kha Vũ là “treo đầu dê bán thịt chó”, văn án lừa gạt người đọc.
Nhìn dãy dài bình luận chửi rủa đến tận mười tám đời tổ tông, tinh thần vốn mong manh như sợi mì ăn liền của Kha Vũ... hoàn toàn vỡ vụn.
Kha Vũ mở một chai rượu trắng nồng độ cồn cực cao, trong men say và cơn bốc đồng, cô dứt khoát tắt phần bình luận rồi lén viết một kết thúc “thảm hại” — Alpha cặn bã dùng dao đâm chết Bối Khả Thu.
Kết thúc đó hoàn toàn chỉ là trò hả giận. Nó chẳng khác gì hồi còn đi học, bị bạn cùng lớp bắt nạt thì cô sẽ lén viết xấu bạn ấy vào nhật ký để xả bực.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Kha Vũ chẳng còn nhớ nổi. Lần tiếp theo mở mắt ra, tác giả lại đang nằm ngay trên chiếc giường của nhân vật mình từng viết.
Điều cô không tài nào hiểu nổi là: Theo mạch truyện ban đầu, vào thời điểm này, hai người vừa mới đính hôn, Bối Khả Thu vẫn còn yêu sâu đậm Alpha cặn bã kia. Sao có thể vừa ân ái xong đã lập tức ra tay bóp cổ cô được?
Kha Vũ gắng gượng ổn định tâm trạng, buông lỏng tay, dịu dàng giúp Bối Khả Thu vuốt lại mớ tóc rối bên má, giọng nói dịu hẳn: “Thu Thu, chị có đau không? Là lỗi của em, em không nên đánh dấu chị trước khi kết hôn.”